Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1738. Sự nghiêm trọng của vấn đề

“Ngươi nhớ hắn thì cứ việc nói thẳng, ta không thèm nhớ hắn!” Tiên nữ áo đen hừ nhẹ một tiếng: “Ngày nào cũng phải tránh hắn, nếu không hắn sẽ dây dưa không dứt, nhiều năm như vậy cũng không có chút thay đổi!”
“Tiểu Mị, mọi người đều biết bây giờ hắn mê mẩn ngươi nhất.” Tiên nữ áo trắng nở nụ cười ngọt ngào: “Bây giờ, có lẽ hắn đang nhớ đến ngươi.”
“Ngươi có thể chơi cờ đàng hoàng hay không, đừng nói về hắn nữa?” Tiên nữ áo đen là Dạ Ngọc Mị, nàng có chút buồn bực, vừa nói đến tên biến thái kia, nàng không tự chủ được mà nghĩ tới bộ dáng tham lam của hắn trước mặt mình, các loại tư vị không thể giải thích được, lại hiện lên trong lòng nàng.
Lúc này, tiên nữ áo trắng Nguyệt Thanh Nhã mới cười nhẹ, ngừng nói, tiếp tục đánh cờ.
“Nguyệt tỷ tỷ, khi nào chúng ta quay về?” Vào lúc này, một giọng nói cất lên, một tiên nữ khác mặc váy trắng bay đến: “Ta muốn về nhà, ta nhớ tên khốn đó rồi!”
“Mộng Mộng, hiện tại chúng ta chưa thể quay về, trước hết ngươi chơi ở nơi đây một thời gian đi.” Nguyệt Thanh Nhã ngước nhìn Liễu Mộng vừa bước vào, ma nữ Mộng Mộng này luôn thích quấn lấy Hạ Thiên nhất.
“Nguyệt tỷ, các ngươi có thể ở đây chơi không? Ta có thể quay về một mình chơi với tên biến thái đó.” Liễu Mộng bĩu môi: “Ở đây không vui lắm, không có kem.”
“Mộng Mộng, ta đã nói với ngươi rồi, nếu bây giờ chúng ta quay về, vậy chính là hại hắn.” Nguyệt Thanh Nhã khẽ thở dài: “Ta cũng nhớ hắn, về cơ bản thì ta đã ở bên hắn suốt ba mươi năm qua, bây giờ ta đột nhiên để hắn ở đó một mình, thật ra ta cũng cảm thấy không quen, nhưng chúng ta phải để hắn luyện thành công Nghịch Thiện Đệ Bát Châm, nếu không…”
Nguyệt Thanh Nhã không nói tiếp, hiển nhiên, nàng và Liễu Mộng đều biết đằng sau là nội dung gì.
“Được rồi Nguyệt tỷ, vậy ta lại đi kiếm vài người đánh nhau chơi tiếp đây.” Liễu Mộng bĩu môi, xoay người lại bay ra ngoài.
“Ngươi chắc hắn ở đó sẽ tu luyện chăm chỉ sao?” Đúng lúc này, Dạ Ngọc Mị không nhịn được hỏi: “Cho dù chúng ta rời đi, nhưng với bản lãnh của hắn, muốn tìm vài nữ nhân cũng không khó.”
“Tiểu Mị, tin ta đi, chỉ cần là vì tìm được ngươi, hắn cũng sẽ cố gắng tu luyện.” Nguyệt Thanh Nhã cười nhạt: “Bây giờ, điều ta lo lắng nhất chính là, tên háo sắc kia, liệu có thể tìm ra cách luyện Nghịch Thiên Đệ Bát Châm không?”
“Ngươi thực sự tin lời Cơ Thanh Ảnh nói về Nghịch Thiên Đệ Bát Châm sao?” Dạ Ngọc Mị lại hỏi.
“Tiểu Mị, ta biết ngươi chưa bao giờ thích nàng ấy, nhưng nàng ấy cũng quan tâm đến nam nhân của mình, cho nên nàng ấy sẽ không bao giờ nói lung tung.” Nguyệt Thanh Nhã nhẹ gật đầu: “Nàng ấy đã phái người trong Cơ thị Hoàng triều để tìm kiếm tài liệu của Nghịch Thiên Đệ Bát Châm, hy vọng nàng ấy có thể tìm ra thứ gì đó hữu ích.”
“Ta không nghĩ là có tài liệu nào, chưa bao giờ có tin đồn Nghịch Thiên Đệ Bát Châm được tu luyện thành công trên Tiên Vân đại lục.” Dạ Ngọc Mị nói thản nhiên: “Ta không nghĩ tài liệu nàng ấy tìm thấy nhất thiết là thật.”
“Được rồi, Tiểu Mị, cho dù có phải là sự thật hay không, chúng ta chỉ có thể coi đó là sự thật.” Giọng của Nguyệt Thanh Nhã rất nhu hòa: “Ta biết ngươi cũng quan tâm tên gia hỏa kia, nhưng hiện tại, chúng ta vẫn phải dựa vào tên biến thái kia tìm cách giải quyết, dù sao thì hắn là người hiểu rõ Nghịch Thiên Bát Châm nhất.”
“Ta không nghĩ chúng ta có thể cứ tiếp tục chờ đợi thế này, qua một thời gian nữa, chúng ta phải phái người quay lại xem một chút.” Dạ Ngọc Mị nói: “Ngộ nhỡ tên biến thái đó hoàn toàn không biết sự nghiêm trọng của vấn đề, tiếp tục lộn xộn ở đó, thì sẽ rất phí thời gian.”
“Yên tâm đi, ta sẽ thu xếp những chuyện còn lại.” Nguyệt Thanh Nhã cười nhẹ: “Ngươi cứ không chịu thừa nhận bản thân đang nhớ hắn.”
“Ta không có!” Dạ Ngọc Mị hừ nhẹ một tiếng: “Ta chỉ muốn ở đây nghỉ ngơi thôi.”
“Ừm, Tiểu Mị, thật ra ngươi nói đúng, đừng lo, trên đời này không có chuyện gì mà chúng ta không thể cùng nhau giải quyết cả, bây giờ chúng ta cứ coi như đang có một kỳ nghỉ vui vẻ đi.”
Một quân cờ rơi xuống, Nguyệt Thanh Nhã khẽ cười: “Tiểu Mị, đến lượt ngươi rồi.”
Trên đỉnh núi tuyết.
Hạ Thiên đột ngột bật dậy, sau đó chạy điên cuồng trên ngọn núi phủ đầy tuyết trắng.
Mười phút sau.
Hạ Thiên lại nằm xuống trên đỉnh núi tuyết.
“Vẫn không tìm thấy đường đến nơi đó.” Hạ Thiên cảm thấy hơi hụt hẫng, hắn muốn tìm Muội muội chân dài, Thần tiên tỷ tỷ và các cô vợ xinh đẹp của mình, nhưng vấn đề là ở ngọn núi tuyết phủ này thật ra không có lối đi đến Đại Lục Tiên Vân.
Dù có, hắn cũng không tìm ra được.
Rốt cuộc Nghịch Thiên Đệ Bát Châm luyện như thế nào?
Lục Châm là thần, Thất Châm là tiên, Bát Châm có thể Nghịch Thiên.
Hạ Thiên đã từng nghĩ Bát Châm có nghĩa là nghịch thiên thành tiên, nhưng rồi hắn dần nhận ra mọi chuyện dường như không đơn giản như vậy, vì trên thực tế, Nghịch Thiên Đệ Thất Châm có thể độ kiếp, mà về mặt lý thuyết, sau khi độ kiếp là có thể trở thành tiên.
Mà hắn và Muội muội chân dài đều thuận lợi độ kiếp, nhưng trên thực tế lại không thành tiên, hơn nữa, cái gọi là thành tiên, rốt cuộc là loại trạng thái gì?
Trên thực tế không ai có thể hiểu được vấn đề kia, ngay cả ở Tiên Vân đại lục cũng không có ai thực sự thành tiên, Thần tiên tỷ tỷ và Muội muội chân dài đều quen thuộc với vấn đề tu tiên, tuy nhiên, chuyện thành tiên cụ thể như thế nào vẫn không rõ, ngay cả Nữ hoàng của Cơ thị Hoàng triều cũng không thể biết được tình huống cụ thể.
Điều quan trọng nhất là, rốt cuộc Nghịch Thiên Đệ Bát Châm thi triển thế nào đây?
Thực ra từ trước đến giờ Hạ Thiên không biết chuyện này, trước đây hắn nghĩ không quan trọng nên không nghiên cứu nghiêm túc, nhưng bây giờ, hắn không thể không nghiên cứu.
Vấn đề là bây giờ dù hắn muốn học, hắn cũng không biết bắt đầu từ đâu.
“Bỏ đi, trước tiên cứ tu luyện đến Độ Kiếp kỳ rồi lại nói sau.” Hạ Thiên cảm thấy, dù thế nào đi nữa thì trước hết phải đáp ứng được điều kiện cơ bản của Nghịch Thiên Đệ Bát Châm rồi tính tiếp.
Tuy nhiên, bây giờ hắn nên gặp ai để tăng lên công lực của hắn đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận