Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3332: Ta sẽ tặng lại ngươi một chưởng

“Ma khí bôn lôi, Áp Thiên Chưởng.”
Chưởng phong đến chỗ nào, khói đen cuồn cuộn chỗ đó.
Mỗi một sợi đều mang theo uy áp khổng lồ, ngay cả không gian dường như cũng có cảm giác bị đè nát.
Mỗi một sợi đều có lôi điện màu đen lấp lóe, còn có tính ăn mòn, cả mặt đất đều bị nứt ra vô số cái hố.
Oành.
Mặt đất không chịu nổi cảm giác áp bức này, trong nháy mắt sụp đổ. Ngay cả Hạ Thiên đang đứng cũng biến mất không thấy.
Không cần suy nghĩ, hắn hoặc bị chôn khi động đất, hoặc bị hắc lôi nổ thành hơi nước. Tóm lại, hắn tuyệt đối không có khả năng còn sống.
“Đúng là sâu kiến, không chịu nổi một kích.” Hắc khí ma quân chắc chắn phán đoán của mình, cũng không tin có người có thể ngăn cản được một chưởng của nó.
Tiếp theo, nó lẩm bẩm: “Trước phá giới điểm, sau đó mở cửa, để bổn ma quân hoàn toàn thoát khỏi trói buộc, sau đó chinh phục giới vực này, trọng chấn vinh quang Ma môn ta.”
“Ngươi đừng có nằm mơ. Ngươi và Ma môn gì đó của ngươi sẽ trực tiếp biến mất.” Một giọng nói lười biếng truyền đến giữa không trung: “Trái đất không chào đón đám ngớ ngẩn các ngươi.”
“Ai, là ai đang nói chuyện?” Hắc khí ma quân giận dữ không thôi. Nó lần theo âm thanh nhìn lại, kết quả nhìn thấy tình huống khó có thể tin được. Nó nhìn thấy Hạ Thiên vẫn hoàn hảo không chút tổn hại đứng trên nóc nhà bên cạnh, đang cười hì hì nhìn nó.
Hạ Thiên cười một tiếng: “Đương nhiên là ta đang nói chuyện rồi.”
“Không thể nào? Tại sao ngươi lại còn sống? Tại sao ngươi còn sống chứ?” Hắc khí ma quân mở to mắt, lắc lư cái đầu: “Nhất định là mắt của ta nhìn lầm. Trên thế giới này không có ai có thể chịu được một chưởng của ta mà có thể sống được.”
“Một chưởng của ngươi chẳng khác nào gãi ngứa. Có chịu của ngươi mười chưởng cũng chẳng có việc gì.” Hạ Thiên khinh thường nhếch miệng.
Hắc khí ma quân bị chọc giận, lập tức nhấc chưởng đánh ra liên tiếp ba chưởng với Hạ Thiên: “Áp thiên chưởng nhị thức, Ma Khí Tế Nhật.”
“Đừng ép nữa, ngươi tưởng mình là nồi áp suất à.” Hạ Thiên không kiên nhẫn nổi nữa, thân hình lóe lên xuất hiện trước mặt hắc khí ma quân: “Ta sẽ tặng lại ngươi một chưởng.”
Hắc khí ma quân giận quá hóa cười, giễu cợt Hạ Thiên: “Ngươi chỉ là phàm nhân, lại dám khiêu chiến với bổn quân, đúng là không biết sống chết. Bổn quân cũng muốn nhìn xem một chưởng này có thể đụng đến một cọng lông… A!”
Bốp.
Nó còn chưa nói hết, gương mặt đã chịu một bạt tai của Hạ Thiên.
Một bạt tai này không có chút lòe loẹt, chỉ là một cái tát tai rất bình thường.
Nhưng uy lực còn lớn hơn cái gọi là Áp Thiên Chưởng của hắc khí ma quân, lợi hại hơn gấp trăm ngàn lần. Bởi vì hơn phân nửa người hắc khí ma quân đã không còn.
“Cái này, cái này…” Hắc khí ma quân vừa kinh vừa sợ. Trong ánh mắt còn lại chỉ còn là sự kinh khủng: “Tại sao phàm nhân lại có được sức mạnh khiến người ta chấn kinh như thế? Rốt cuộc ngươi là ai? Không phải là tiên nhân thiên đạo sao?”
“Không đánh thắng được đối thủ thì đừng có mà tự cao. Cứ cho rằng mình thất bại, nó sẽ dễ dàng tiếp nhận hơn.” Hạ Thiên khịt mũi coi thường mấy hành vi này: “Ngươi bị một bạt tai của phàm nhân đã bị bay nửa người, đừng có mà tự cao mãi. Ngươi thậm chí còn không bằng cả một tân binh người phàm.”
“Không thể nào.” Hắc khí ma quân làm sao có thể tiếp nhận hiện thực này. Nó nói tiếp: “Ngươi nhất định là tiên nhân thiên đạo, hoặc bọn họ chuyển thế, hoặc ngươi chính là truyền nhân của nàng. Bằng không, tại sao bên trong chưởng pháp của ngươi lại ẩn chứa sức mạnh pháp tắc. Nếu không có pháp tắc, chỉ một bạt tai, làm sao có thể làm ta bị thương?”
“Ngu ngốc thì chính là ngu ngốc, luôn tìm cớ cho những thất bại của mình.” Hạ Thiên lắc đầu, biểu hiện càng thêm khinh thường: “Đáng tiếc tìm được cớ lừa mình thì thế nào, còn không phải đánh không lại sao?”
“Hừ, chẳng qua ngươi thừa dịp bổn quân không có phòng bị, chiếm một chút tiện nghi mà thôi, từ đó kiêu ngạo với bổn quân.” Hắc khí ma quân bỗng nhiên hít một hơi, cơ thể tàn phá một lần nữa ngưng thực: “Ma khí của bổn quân liên tục không ngừng, rả rích không dứt. Cho dù ngươi có sức mạnh pháp tắc, ngươi cũng không thể trảm trừ ta sạch sẽ.”
“Ngươi đừng chém gió nữa.” Hạ Thiên nhìn thoáng qua hắc khí ma quân dưới thân, lười biếng nói: “Ngươi vốn chỉ có cơ thể tàn phế, huống chi ngươi chẳng qua cũng chỉ là một con chuột thân bất do kỷ mà thôi.”
“Đánh rắm!” Hắc khí ma quân lập tức phá vỡ phòng ngự, chỉ vào Hạ Thiên mà quát: “bổn quân là đại ma quân Chiếu Ảnh Giới. Nếu không phải ta bị tiện nhân kia đánh lén, làm sao ta có thể luân lạc đến cái nơi chim không thèm ỉa như thế này. Bây giờ ta đã thoát khỏi trói buộc, ta nhất định phải chấn hưng Ma môn, trở lại Chiếu Ảnh giới, khôi phục lại vinh quang ngày xưa của Ma môn.”
“Ngươi nói nhảm nhiều quá.” Hạ Thiên ngáp một cái: “Nếu ngươi không biết bé ngoan ở đâu, vậy thì ngươi đi chết đi. Ta lười lãng phí thời gian với ngươi.”
“Dõng dạc.” Hắc khí ma quân hoàn toàn bị chọc giận, vượt qua sự sợ hãi vừa nãy: “Ngươi ăn của ta một chưởng đi. Bổn quân sẽ dùng tuyệt học cả đời của mình tiễn ngươi lên đường.”
“Áp thiên chưởng cửu thức, Ma Toái Càn Khôn.”
Tiếng quát còn chưa dứt, chỉ thấy ma khí cuồn cuộn che khuất bầu trời giống như mây đen áp thành, thế không thể đỡ.
“Chẳng có gì thay đổi cả.” Hạ Thiên lắc đầu, lộ ra vẻ mặt thất vọng: “Chẳng thú vị gì hết.”
Khí tức màu đen đánh tới, chôn vùi Hạ Thiên bên trong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận