Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4256: Thánh Ảnh Tông

“Kiếp chủ, thế nhưng…”
Chiêm Mộ Tư không biết nghĩ đến điều gì, muốn nói rồi lại thôi.
“Không cần nhiều lời, ngươi lui xuống trước đi.”
Ngũ Hành lão tổ cắt ngang suy nghĩ của Chiêm Mộ Tư, thuận miệng nói: “Còn nữa, liên minh tu tiên sẽ cử sứ giả đến. Hắn ta cũng nên biết địch nhân tương lai của bọn họ là ai.”
“Rõ.” Chiêm Mộ Tư gật đầu rời đi.
Nhưng hắn ta vừa mới đóng cửa, đột nhiên cảm giác tim căng lên, không đợi hắn ta có phản ứng, cả người đã ngã ầm xuống đất.
Ngũ Hành lão tổ đang ở bên trong, nghe được động tĩnh, không khỏi cảm thấy kỳ quái. Khi hắn ta đang định quát mắng, tim của hắn ta cũng căng lên. Một cơn đau nhói khó hiểu trong nháy mắt tràn ngập toàn thân, không cách nào ức chế, cũng vô pháp làm tan biến.
“Chẳng lẽ…” Ngũ Hành lão tổ vận Ngũ Hành kiếp lực, ngón giữa tay trái và ngón trỏ điểm trúng mi tâm.
Mấy giây qua đi, chỉ thấy một ngân châm từ mi tâm hắn ta lộ ra ngoài.
“Không hổ danh là người được chọn, lại còn có chiêu này.” Ngũ Hành lão tổ cầm cây ngân châm, cười lạnh không thôi: “Tuy nhiên, ngươi tìm nhầm người rồi. Ta ngưng ở Độ Kiếp Kỳ một vạn năm, Ngũ Hành kiếp lực của ta đã sớm lô hỏa thuần thanh, chỉ thiếu một bước là bước vào cánh cửa Chân Tiên cảnh. Chút Băng Hỏa kiếp lực đó của ngươi đối với ta mà nói, chẳng qua là… quá đắt?”
Hắn ta còn chưa nói hết, mặt đã biến sắc, há miệng phun ra một ngụm máu, cơ thể dùng tốc độ bằng mắt thường có thể thấy được đang già yếu đi.
“Không, không thể nào?”
Ánh mắt dần dần khô cạn của Ngũ Hành lão tổ tràn ngập tuyệt vọng, lại khó có thể tin, sau đó mất đi thần thái, cũng không còn bất cứ âm thanh gì.

Trong thông đạo mê uyên thông dẫn đến Tiên Vân đại lục.
Ánh mắt Kiều Tiểu Kiều chuyển động nhìn Hạ Thiên, dò hỏi: “Chàng cảm thấy lời của hắn ta nói có mấy phần đáng tin?”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Thật cũng được, giả cũng được, tất cả đều thả rắm chó.”
“Có lẽ có một số là sự thật.”
Kiều Tiểu Kiều cười nhạt: “Tuy nhiên, chúng ta không có bất kỳ cái gì có thể tham chiếu, không thể nào xác định được cái nào là thật cái nào là giả.”
Hạ Thiên cảm thấy không cần thiết phải tốn thời gian đi làm rõ mấy chuyện đó: “Ta chẳng quan tâm hắn ta nói thật hay giả, chẳng liên quan gì đến chúng ta.” “Liên minh tu tiên và chúng ta sớm muộn gì cũng phải có một trận chiến.” Kiều Tiểu Kiều biết tính cách của Hạ Thiên, từ trước đến nay không thích lãng phí trí nhớ cho những chuyện như thế, nhưng nàng không thể không suy nghĩ: “Những người đó đứng về bên nào, chúng ta phải tìm hiểu cho rõ ràng.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Vợ Tiểu Kiều, thật ra chúng ta không cần thiết phải biết rõ ràng. Không phân rõ địch bạn vậy thì không phân, cứ thẳng tay xử lý là được.”
“Sao?” Kiều Tiểu Kiều sửng sốt, trong nháy mắt liền nghĩ đến cái gì đó: “Vừa rồi chàng đã…”
“Khi ra ngoài, ta đã thuận tay đâm cho bọn họ mỗi người một châm.”
Hạ Thiên lơ đễnh nói: “Nếu bọn họ thành thật, vậy thì không có việc gì. Nhưng nếu bọn họ dám nói xấu hoặc có ý đồ xấu với chúng ta, bây giờ bọn họ cũng đã chết rồi.”
“Ngũ Hành lão tổ đã là Độ Kiếp Kỳ rất nhiều năm trước, tư lịch rất già.” Kiều Tiểu Kiều có chút lo lắng nói: “Nếu bị hắn ta phát hiện, chúng ta có phải sẽ gặp phiền phức hay không?”
“Vợ Tiểu Kiều, nàng không cần suy nghĩ nhiều như vậy.” Hạ Thiên khinh thường nói: “Tư lịch lão thì có tác dụng gì. Thực lực không phân theo tuổi tác.”
Kiều Tiểu Kiều suy nghĩ một chút: “Điều này cũng đúng.”
“Vậy hai món mà hắn ta đưa cho có vấn đề hay không?” Kiều Tiểu Kiều hỏi.
Hạ Thiên thản nhiên đáp: “Bọn họ không thể ngu như vậy. Nói thì có thể nửa thật nửa giả, nhưng đồ thì không thể giả.”
“Tại sao ta luôn có cảm giác đằng sau có hắc thủ đang điều khiển cái gì đó, dẫn dắt chúng ta đi vào một cái bẫy.” Kiều Tiểu Kiều cau mày càng chặt hơn, thoáng có chút lo lắng.
“Vợ Tiểu Kiều, nàng không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy.” Hạ Thiên ôm Kiều Tiểu Kiều, cười nói: “Có ta ở đây, mặc kệ có hắc thủ hay không, dám đến thì ta sẽ một quyền xử lý hắn ta ngay.”
Kiều Tiểu Kiều khẽ cười một tiếng: “Cũng đúng, mặc kệ đằng trước có ai cản trở, chúng ta đều cùng nhau đối mặt.”
Đang nói, thần quang bỗng nhiên thu vào, hai người bình ổn rơi xuống đất, xuất hiện bên trong một sơn cốc.
Bốn phía đều là núi cao đen như mực. Tất cả hoa cỏ cây cối đều có màu sắt thép, nhìn qua rất quỷ dị.
“Đây là nơi nào?”
Kiều Tiểu Kiều liếc nhìn chung quanh, phát hiện nơi này khá lạ: ‘Tiên Vân đại lục có nơi này sao?”
“Chưa chắc là Tiên Vân đại lục.” Hạ Thiên đáp.
Kiều Tiểu Kiều không khỏi có chút kinh ngạc: “Thế chàng không phải nói hai món đồ kia không có vấn đề gì sao?”
“Vợ Tiểu Kiều, nàng vẫn cứ ngây thơ như thế.”
Hạ Thiên cười nói: “Vật kia không có vấn đề, nhưng có khả năng không đúng trọng tâm.”
“Ta ngây thơ?” Kiều Tiểu Kiều bật cười. Ngoại trừ Hạ Thiên, đoán chừng không có ai nói nàng ngây thơ.
“Đúng, nàng rất ngây thơ.” Hạ Thiên nghiêm túc nói”: “Tuy nhiên, so với tiểu muội chân dài, còn có Cửu nha đầu, nàng thông minh hơn nhiều. Bọn họ ngốc lắm.”
Kiều Tiểu Kiều đang định nói cái gì đó, đột nhiên cau mày: “Có người đến.”
Lúc này, mấy chục bóng đen bay đến, rơi xuống gần Hạ Thiên và Kiều Tiểu Kiều.
“Hai vị là ai? Tại sao lại xuất hiện ở cấm địa Thánh Ảnh Tông ta?”
Một người trong đó cao khoảng ba mét, đen như mực, gương mặt đeo một chiếc mặt nạ màu trắng, con ngươi hiện lên kim quang.
Những người còn lại không đeo mặt nạ, chỉ sơn mặt thành màu trắng.
Hạ Thiên nhìn thấy hình ảnh đó, lập tức nhớ đến Bạch Vô Thường, tâm trạng liền cảm thấy khó chịu.
“Thánh Ảnh Tông?” Kiều Tiểu Kiều lẩm bẩm cái tên, cảm giác có chút quen tai, nhưng cẩn thận nghĩ lại, lại không có quá nhiều ấn tượng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận