Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3710: Dung mạo ngươi xấu thì cũng thôi đi, đầu óc cũng có bệnh

“Muốn chạy?”
Tề Phán Nguyệt không chút nghĩ ngợi, đang định đuổi theo.
“Phán tỷ tỷ, đừng đuổi theo nữa.”
Bạch Tiêm Tiêm đưa tay kéo Tề Phán Nguyệt lại, lắc đầu với nàng.
“Vì sao ngươi không cho ta đuổi theo?”
Tề Phán Nguyệt không hiểu nhìn Bạch Tiêm Tiêm, biểu hiện nôn nóng: “Lá bùa gia gia cho ta đã bị ông ta cướp đi, chúng ta còn không đuổi theo sao?”
“Đừng trúng kế. Quan trọng nhất là chúng ta giữ vững nơi này, bảo vệ Tề gia an toàn.” Bạch Tiêm Tiêm nhẹ giọng giải thích, cắn môi nói: “Ông ta dám giả mạo Thiên ca ca, ta còn muốn bắt ông ta hơn cả ngươi, sau đó dạy cho ông ta một trận, nhưng trước khi Cửu tỷ tỷ rời đi đã dặn dò, bảo chúng ta đừng tùy tiện rời khỏi chỗ này, cẩn thận kẻo trúng kế điệu hổ ly sơn.”
“Cái này…” Tề Phán Nguyệt vốn không nghĩ nhiều như thế. Mặc dù nàng cảm thấy Bạch Tiêm Tiêm nói rất có lý nhưng lửa giận trong lòng lại khó tiêu: “Chẳng lẽ cứ để ông ta đoạt lá bùa của ta rồi bỏ chạy?”
Bạch Tiêm Tiêm thấy người kia dám giả mạo đại anh hùng Hạ Thiên của nàng, trong lòng đương nhiên tức giận nhưng nàng biết phân rõ nặng nhẹ, cũng sẽ không vì lửa giận mà đánh mất lý trí.
“Ta sẽ tìm cơ hội thu thập người kia.” Bạch Tiêm Tiêm cắn răng, âm thầm phát ra lời thề, sau đó tiếp tục thuyết phục Tề Phán Nguyệt: “Phán tỷ tỷ, thật ra những người kia bày ra nhiều trò như thế, dụ Thiên ca ca, Cửu tỷ tỷ đi, chứng tỏ nơi này rất có thể là mục tiêu của bọn họ.”
“Nơi này?” Tề Phán Nguyệt cau mày, vẫn không hiểu: “Nơi này chính là biệt thự của Tề gia, mặc dù tổ tiên truyền thừa nhưng thường xuyên được sửa chữa, có lẽ có chút giá trị về mặt tiền bạc nhưng cũng không có gì đặc biệt.”
Bạch Tiêm Tiêm lắc đầu: “Hẳn còn có cái gì đó quan trọng mà chúng ta không biết.”
“Vậy chúng ta tìm gia gia để hỏi đi.” Tề Phán Nguyệt cũng không phải không thông minh, chỉ là lười lãng phí thời gian cho những vấn đề này: “Cũng không biết ông đã ngủ chưa nữa.”
Bạch Tiêm Tiêm suy nghĩ một chút rồi nói: “Can hệ trọng đại, cho dù đánh thức Tề gia gia, ông cũng không trách tội chúng ta đâu.”
“Đi, chúng ta đi hỏi cho rõ ràng.” Tề Phán Nguyệt gật đầu, quyết định nói: “Dù sao cũng tốt hơn là cái gì cũng không biết, như đồ ngốc ở đây canh chừng.”
Hai người đến phòng ngủ Tề lão gia tử, nhưng gõ cửa mấy lần, kêu to năm sáu lần, bên trong cũng không có bất kỳ tiếng trả lời nào.
“Không ổn rồi.” Tề Phán Nguyệt có một dự cảm bất thường, trong lòng lo lắng Tề gia gia xảy ra chuyện. Nàng đột nhiên phát lực phá tan cửa phòng.
Trong phòng có hai người.
Một già một trẻ. Già không phải Tề lão gia tử, người trẻ lại càng không phải.
Nhưng ít ra Tề Phán Nguyệt và Bạch Tiêm Tiêm biết được một người.
“Hạ, Hạ Thiên?” Tề Phán Nguyệt mở to mắt, ánh mắt tràn ngập vẻ khó tin: “Ngươi, tại sao ngươi lại ở đây?”
Nghĩ đến chuyện vừa rồi, nàng không khỏi tức giận nhảy đến bóp quyền mà đánh: “Ngươi không phải là tên giả mạo vừa rồi chứ? Ngươi mau trả lá bùa lại cho ta.”
“Dung mạo ngươi xấu thì cũng thôi đi, đầu óc cũng có bệnh.” Hạ Thiên quay đầu lại, bất mãn trừng Tề Phán Nguyệt, sau đó đá cho nàng một cước bay thẳng ra ngoài.
Bạch Tiêm Tiêm dùng tay đỡ lấy Tề Phán Nguyệt đang bay ngược ra, nhỏ giọng nói: “Phán tỷ tỷ, đó là Thiên ca ca thật.”
“Thật?” Tề Phán Nguyệt trừng mắt, có chút không thể nào tiếp nhận được: “Tại sao lại là thật? Hắn đến phòng gia gia của ta từ lúc nào? Còn nữa, lão đạo sĩ kia từ đâu xuất hiện thế?”
Bạch Tiêm Tiêm lắc đầu: “Ta không biết nhưng Thiên ca ca là thật đấy.”
“Vợ Tiêm Tiêm, về sau nàng bớt qua lại với loại người quái dị đó đi, cẩn thận lại bị lây cái bệnh ngu ngốc nữa.” Hạ Thiên nhắc nhở Bạch Tiêm Tiêm một câu, sau đó quay lại nhìn lão đạo sĩ râu trắng: “Này, ngươi bày nhiều trò như thế, rốt cuộc ngươi có đánh hay không? Không đánh, vậy thì ngươi đi chết đi.”
Lão đạo sĩ râu trắng đối diện dĩ nhiên là Trường Tinh Tử.
Mấy phút trước, Hạ Thiên và lão đạo sĩ vẫn còn bên trong dinh thự của Lâm gia.
Hạ Thiên vốn cho rằng lão đạo sĩ râu trắng sẽ có chiêu thức khiến người ta hai mắt tỏa sáng, kết quả sau khi chịu của hắn hai bạt tai xong, liền dùng pháp thuật thay đổi không gian, mang hắn về lại biệt thự Tề gia trên đỉnh núi.
Chỉ là Hạ Thiên không biết nơi này là phòng của Tề lão gia tử.
Khi đến, trong phòng đã không có ai.
“Ha ha, có phải ngươi vẫn trăm mối không có cách giải không?” Trường Tinh Tử cười lạnh, có chút trào phúng: “Tại sao bần đạo lại đưa ngươi đến đây? Và làm thế nào lại có thể đưa ngươi đến nơi này? Lại…”
Bốp.
Hạ Thiên một bàn tay quất sưng mặt Trường Tinh Tử, cắt đứt lời nói của ông: “Nói nhảm nhiều quá. Nếu ngươi không còn chiêu thức nào khác, ngươi nên đi chết đi.”
“Hạ Thiên, bần đạo thấy bi ai giùm cho ngươi.” Trường Tinh Tử chịu một bạt tai của Hạ Thiên, chẳng những không tức giận, ngược lại còn phá lên cười: “Ngươi đã là cá trong lưới của bần đạo. Bắt đầu từ lúc nãy, bần đạo vẫn không hoàn thủ, cũng không phải ngươi lợi hại, mà là bần đạo cố tình. Ngươi biết tại sao không?”
“Này, đám nhân vật phản diện các ngươi trước khi đánh nhau, chẳng lẽ không nói lời nào mà chết sao?” Hạ Thiên không hiểu hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận