Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3839: Hoặc gọi ta ông xã, hoặc gọi ta Hạ Thiên

“Dễ thôi.” Lão Lôi cười âm hiểm, toét cái miệng rộng nói với Hạ Thiên: “Tiểu tử, thật ra ngươi có phúc lắm đấy. Cái chai bảo bối này ta đã nghiên cứu hơn nửa đời người. Ban đầu, lực sát thương của nó cũng đủ khiến cho ta hài lòng, nhưng Hào thiếu gia cho phép ta chọn lấy đồ tốt hơn trong hồ Thấm Nguyệt. Hiện tại uy lực … hắc hắc, các ngươi cứ từ từ nhấm nháp thì sẽ biết.”
Cạch!
Hai tay lão Lôi đè một cái bình, ngón tay nhẹ nhàng gẩy đỉnh bình mở cái nắp ra, giấu trong lòng bàn tay.
Sau đó, ông ta lách mình rời đi, đi theo đám người Bạch Thiên Hào thối lui khỏi gian phòng.
Hai cái bình màu xanh chậm rãi toát ra từng sợi khói trắng, như kén kéo tơ, hơn nữa tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt đã tràn ngập ra.
“Cái thứ gì thế?” Ninh Nhụy Nhụy nhìn từng sợi khói trắng: “Tại sao nó lại giống với nguyên liệu chế tạo Lưu Vân Thiết Nhận nhỉ? Chẳng lẽ hồ Thấm Nguyệt có liên quan đến bí cảnh Quy Khư?”
Hạ Thiên nhìn thoáng qua: “Có thể cùng một thứ, nhưng hai nơi này hẳn không liên quan đến nhau.”
“Tại sao ngươi biết?” Ninh Nhụy Nhụy hỏi.
“Nhìn ra được chứ sao?” Hạ Thiên nói: ‘Tiểu muội chân dài, bây giờ nhãn lực của nàng cũng không tệ lắm, chẳng lẽ nàng nhìn không ra?”
Ninh Nhụy Nhụy nhìn chằm chằm làn khói trắng, chờ đến khi khói trắng bao phủ Hạ Thiên và nàng, nàng mới nhìn ra được chút manh mối: “Đúng là không giống. Khói trắng này quá nhẹ quá nhu, hình thái lại có chút cổ quái, hẳn đã bị ngoại lực cải tạo qua.”
“Không kém bao nhiêu.” Hạ Thiên gật đầu.
Ninh Nhụy Nhụy hỏi: “Này, chúng ta cứ như vậy mà ở đây chờ chết sao?”
Hạ Thiên có chút khó chịu nói: “Tiểu muội chân dài, nàng hoặc gọi ta là ông xã, hoặc gọi ta là Hạ Thiên, đừng gọi ta là này.”
“Ta còn có thể gọi ngươi là đại sắc lang.” Ninh Nhụy Nhụy tức giận nhìn Hạ Thiên: “Loại khói này nhất định cổ quái. Nếu chúng ta không rời đi, chúng ta sẽ chết trong làn khói này không?”
“Không cần đâu.” Hạ Thiên lắc đầu: “Đám khói này không có tác dụng gì đâu.”
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe bồng một tiếng, khói trắng bỗng nhiên nổ tung.
Từng sợi từng sợi ngưng tụ thành đao kiếm trường nhận, nhanh chóng tràn ngập cả phòng.
Tất cả mọi thứ trong phòng bị cắt chém thành mảnh vỡ, bao gồm bàn, bát đũa… thậm chí nóc nhà, cửa sổ cũng đều bị chém thành không còn hình dáng.
Về phần Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy, hoàn toàn không nhìn thấy rõ trạng thái, đã bị khói màu trắng cuốn lấy.
“Ha ha, quả nhiên là đồ tốt.” Bạch Thiên Hào đợi ngoài cửa một hồi, cảm nhận sự việc đã xong, lúc này mới xông đến cửa: “Hạ Thiên ơi Hạ Thiên, đây là kết cục mà ngươi nên có, cũng là kết cục đắc tội bổn thiếu gia. Các ngươi ăn cái thứ vân lôi này dễ chịu chứ?”
“Hạ Thiên và Ninh tiểu thư không có khả năng cứ như vậy mà chết.” Bạch Thiên An thừa cơ tránh thoát khỏi người chế trụ hắn ta: “Hào ca, ngươi làm như vậy là hại chết Bạch gia đấy.”
Bốp.
Bạch Thiên Hào quay người cho Bạch Thiên An một bạt tai: “Cái thứ ăn cái táo rào cây sung ngươi dám ăn nói với ta như vậy? Nếu không phải niệm tình ngươi là em trai của ta, ngươi cho rằng ngươi có thể sống sót sao? Đại ca, còn có đám người Lục đệ đã bị tiểu tử này hại chết, ngươi lại còn giúp đỡ hắn nói chuyện. Ngươi có là người của Bạch gia hay không?”
Bạch Thiên An chịu một bạt tai, nhưng vẫn không ngừng thuyết phục: “Hào ca, ngươi đi lạc đường rồi. Đám người đại ca muốn hại chết cha, là Hạ Thiên cứu cha, sau đó…”
Bốp.
Hắn ta còn chưa nói hết đã phải chịu thêm một bạt tai.
“Mẹ nó, ngươi bị trúng độc của Hạ Thiên rồi.” Bạch Thiên Hào giận không kềm được, nói với người bên cạnh: “Bắt hắn ta ngậm miệng lại, nếu không, ta sẽ khiến cho các ngươi nhắm mắt.”
“Rõ.” Những người kia vội vàng đồng ý, sau đó chế trụ Bạch Thiên An, chặn miệng hắn ta lại.
Bạch Thiên Hào nhìn khói tràn ngập căn phòng dần dần tiêu tán, nụ cười càng thêm xán lạn hơn: “Mau tản đi, ta đã đợi không kịp nữa rồi muốn nhìn thấy thi thể của hai người kia, không biết là tư thế gì, ánh mắt gì, hình dạng gì…”
“Hào thiếu gia, ngươi suy nghĩ nhiều rồi.” Lão Lôi mỉm cười: “Vân lôi của ta nổ một cái, chỉ sợ bọn họ đã tan xương nát thịt. Đến khi khói tan hết, ngươi nhìn thấy chỉ là thịt nát đầy đất.”
“Vậy ta cũng muốn nhìn kỹ một chút.” Mối hận trong lòng Bạch Thiên Hào vẫn không tiêu tán: “Nhặt xương cốt cặn bã của hắn ra, ta muốn giẫm thêm vài cước.”
“Ha ha, dễ thôi.” Lão Lôi mỉm cười, ném cái nắp bình trong lòng bàn tay ra ngoài, đúng lúc rơi xuống bên trên cái bình màu xanh.
Chỉ thấy mây trong phòng lập tức ngưng tụ lại thành một luồng khói trở về lại trong bình.
Tuy nhiên, sau khi mây khói tan hết, ngoại trừ một đống đất bừa bộn, cũng không phát hiện được bóng dáng của Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy.
“Người đâu?” Bạch Thiên Hào ngẩn ra: “Thi thể đâu? Thịt nhão và xương cặn của Hạ Thiên đâu?”
“Cái này…” Lão Lôi cũng trợn mắt, hoàn toàn không nghĩ ra: “Không thể nào? Không ai có thể thoát khỏi vân lôi. Hào thiếu gia, khi làm thí nghiệm, chính ngươi cũng tận mắt nhìn thấy mà.”
Bạch Thiên Hào chộp lấy ngực lão Lôi: “Con mẹ nó, ngươi dám đùa ta?”
“Ta làm sao dám?” Lão Lôi bị dọa đến rùng mình: “Ngươi là người mà Hội trưởng chúng ta nhìn trúng. Đùa ngươi? Lão Lôi ta cũng không phải thọ tinh chán sống chỉ muốn chết.”
“Thế thì người đâu?” Bạch Thiên Hào quát lên chói tai.
“Có phải đã chạy trốn rồi không?” Lão Lôi cẩn thận hỏi.
“Chạy con mẹ ngươi đấy.” Bạch Thiên Hào chửi ầm lên: “Gian phòng này trong ngoài đều có người của ta, bọn họ làm sao trốn?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận