Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1596. Khiêng xe về

"Chồng à, nếu chúng ta đi, bên ngoài hẳn còn có người của hắn nha." Lam Y Nhân nhẹ giọng nói với Hạ Thiên, tên Đạt ca này dám một mình vào đây, hơn nữa còn bày ra dáng vẻ không chút kiêng kỵ, hơn phân nửa là phòng ăn này đã nằm trong sự khống chế của hắn.
Mà trên thực tế, Lam Y Nhân có thể nghe thấy một chút động tĩnh ở bên ngoài, sau khi trở thành người tu tiên thì thính lực của nàng đã tốt hơn rất nhiều, nhưng bây giờ nàng còn chưa thể phán đoán tình huống bên ngoài một cách chính xác được.
Hạ Thiên cũng không nói thêm cái gì, chỉ ôm Lam Y Nhân đi ra ngoài, Lam Y Nhân nằm trong ngực Hạ Thiên, thuận tay kéo cửa phòng ra, tiếp đó phát hiện quả nhiên có người đứng ở cửa ra vào.
"Đạt ca...... A!" Hai tên đứng ở cửa vừa mở miệng thì đã bị Hạ Thiên gạt ngã bằng một cước.
Kế tiếp, một đường chỉ nghe được tiếng kêu rên liên hồi.
"A!"
"A!"
"Con mẹ nó...... A!"
Hiện tại Hạ Thiên không thích lãng phí thời gian nói nhảm, cho nên khi nhìn thấy người thì hắn trực tiếp một cước gạt ngã, kết quả là, khi Hạ Thiên ôm Lam Y Nhân đi ra phòng ăn, Tào Di và Vạn Tiểu Sinh đi theo phía sau đã nhìn đến có chút chết lặng.
Dọc theo đường đi, ít nhất mười mấy người đều ngã xuống dưới chân Hạ Thiên.
Đương nhiên, việc đó còn chưa kết thúc.
Ngoài phòng ăn còn có mấy chiếc xe, hiển nhiên là vẫn còn người của tên Đạt ca.
"A!"
"Oanh!"
Tiếng kêu thảm tiếp tục vang lên, kèm thêm vài tiếng nổ, đám người này nhao nhao bay lên, tiếp đó cả người nện xuống xe, kết quả là mọi việc đã đến lúc kết thúc.
"Vợ Tiểu Y Y, chúng ta có thể đi về rồi." Hạ Thiên đặt Lam Y Nhân vào trong xe, Vạn Tiểu Sinh và Tào Di cũng lên xe, hai người bọn hắn lái xe Jeep.
"Chồng, anh lái xe đi, ta uống rượu không thể lái xe." Lam Y Nhân dịu dàng nói, nàng vẫn còn chưa tỉnh rượu.
"Vợ Tiểu Y Y, ta không biết lái xe." Hạ Thiên lộ ra vẻ mặt vô tội, "Nếu không chúng ta để xe lại nơi này đi, dù sao thì nó cũng không có tác dụng gì."
"Vậy không được, nếu để xe lại nơi này thì chắc chắn lát nữa sẽ bị người đập nát." Lam Y Nhân lắc đầu.
"Ừm, vậy ta có nên làm vợ Tiểu Y Y tỉnh rượu không?" Hạ Thiên nhìn Lam Y Nhân, tiếp đó lại lắc đầu, "Nhưng dáng vẻ uống say của vợ Tiểu Y Y thật đẹp mắt, ta quyết định vẫn để nàng duy trì trạng thái này."
Dừng một chút, Hạ Thiên làm ra quyết định: "Vợ Tiểu Y Y, nàng cứ ngồi trên xe đi, ta khiêng xe trở về."
Lam Y Nhân còn chưa kịp tỏ vẻ phản đối thì đã phát hiện xe bị nâng lên.
Mà cách đó không xa, Vạn Tiểu Sinh vừa mới khởi động xe không khỏi trợn tròn mắt.
Tào Di cũng ngạc nhiên không kém: "Tiểu Sinh, ta, có phải là ta bị hoa mắt hay không? Cái kia, tên Hạ Thiên kia hình như đang nâng xe hơi lên?"
"Không, ngươi không có hoa mắt." Vạn Tiểu Sinh ngây ngốc nhìn, "Hắn chẳng những nâng xe lên, còn chạy đi nữa."
"Cái này, hắn là con người sao?" Tào Di có chút sững sờ, rốt cuộc cái tên Hạ Thiên đó là người hay quỷ?
"Đừng lo nghĩ nhiều như vậy, chúng ta cứ đi theo sau thôi." Vạn Tiểu Sinh cố gắng bình tĩnh lại, tiếp đó lái xe đuổi theo.
Nhưng Vạn Tiểu Sinh rất nhanh phát hiện, bọn hắn căn bản đuổi không kịp, chớp mắt một cái, Hạ Thiên và xe đã biến mất không còn bóng dáng.
Nửa giờ sau, khi Vạn Tiểu Sinh lái xe tới khách sạn Tân Quế thì đã thấy chiếc BMW quen thuộc tại cửa ra vào, bọn hắn không biết là Hạ Thiên và Lam Y Nhân đã sớm trở lại khách sạn.
Về phần hai người đang làm gì thì không cần bàn tới.
Từ tối đến sáng, Lam Y Nhân ra rất nhiều mồ hôi, đương nhiên là rượu cồn cũng đã bay hơi hết sạch. Một đêm không ngủ, sáng sớm điện thoại vang lên, Lam Y Nhân muốn nghe nhưng Hạ Thiên còn chưa xong việc, chỉ có thể mặc kệ nó.
Hai tiếng sau, điện thoại của Hạ Thiên cũng vang lên.
Điện thoại liên tục vang lên hết lần này đến lần khác, ước chừng cỡ mười phút, cuối cùng Hạ Thiên cũng bắt máy.
"Vợ Y Y, nếu nàng nhớ ta thì có thể trực tiếp tới tìm ta, không cần gọi điện thoại đâu." Hạ Thiên lười biếng nói, mà nghe như thế, Lam Y Nhân không khỏi nhéo Hạ Thiên một chút, đây là người gì vậy, lăn lộn nàng cả một buổi tối, bây giờ còn ôm nàng đấy, thế mà hoàn toàn không có ý định trốn tránh, cứ như vậy mà ve vãn với Y Tiểu Âm trước mặt nàng!
"Bên ta còn có việc, tạm thời không thể quay về." Người gọi điện tới đúng là Y Tiểu m, "Hiện tại bên Nhụy Nhụy không còn an toàn nữa, ngươi có thể phái vài người tới bảo hộ nàng ấy không? Ta biết bây giờ ngươi đang ở cùng với Lam Y Nhân, chắc không có thời gian để đi bảo vệ Nhụy Nhụy."
"Vợ Y Y, bây giờ ta cũng không tìm được ai nha." Giọng điệu của Hạ Thiên có chút vô tội, "Người bên Thiên Đạo tổ không làm vệ sĩ, Ám Tổ và Long Tổ là do vợ Mị Nhi và Cô vợ tóc vàng quản lý, hiện tại ta không biết làm thế nào để liên lạc với các nàng cả."
Hạ Thiên không phải muốn từ chối, mặc dù hắn là Ám Hoàng trên danh nghĩa, nhưng đã rất nhiều năm không có chân chính đi xử lý việc của Ám Tổ, bởi vì trên cơ bản đã có Mị Nhi và Mộc Hàm lo liệu.
Trên thực tế, việc cần Mị Nhi và Mộc Hàm ra tay cũng đã rất rất ít, cho nên càng không cần hắn nhúng tay vào việc gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận