Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1972. Lam Lam

Một phút sau, Ninh Nhụy Nhụy đã xuất hiện trước cửa biệt thự, tuy cổng sân đã mở nhưng Ninh Nhụy Nhụy vẫn không trực tiếp đi vào, nàng đứng ở cửa, trên mặt mang theo nụ cười.
“Tiểu muội muội, chúng ta có thể vào không?” Ninh Nhụy Nhụy rất khách khí hỏi.
“Bác Lang, có thể chứ?” Cô bé lại hỏi con chó to.
Con chó to không sủa, chỉ vẫy vẫy cái đuôi.
“Bác Lang nói các ngươi có thể đi vào, cho nên các ngươi vào đi.” Cô bé nhìn Ninh Nhụy Nhụy nói.
Ninh Nhụy Nhụy đi vào, đang muốn nói cái gì, cô bé lại mở miệng nói: “Bác Lang xem người rất chính xác, trước đó hắn nói người đàn ông kia không phải người tốt.”
“Gâu gâu!” Con chó to lại sủa hai tiếng.
“Bác Lang hơi sợ hắn.” Cô bé lại nói, mà lần này nàng nhìn Hạ Thiên: “Người có thể làm cho bác Lang sợ, nhất định rất lợi hại, có phải ngươi rất lợi hại hay không?”
“Chó nhà các ngươi còn thông minh hơn ngươi.” Hạ Thiên hơi ngạc nhiên, hắn không có hứng thú gì với cô bé, nhưng bây giờ là có hứng thú với con chó to này.
“Bác Lang không phải chó nhà ta, hắn là người thân duy nhất của ta.” Mặc dù giọng nói của cô bé trong trẻo, nhưng trong giọng luôn rất bình tĩnh, hoàn toàn không giống như là con nít, mà càng giống là người trưởng thành đã trải qua tang thương.
Không phải sao, cô bé lập tức nói thêm một câu: “Mặc dù bác Lang không phải là người, nhưng hắn còn đáng tin hơn rất nhiều người.”
“Một mình ngươi ở nhà à?” Ninh Nhụy Nhụy nhịn không được hỏi: “Ba mẹ ngươi đâu?”
“Ta chưa từng gặp ba ta, mẹ nói ba đi ra ngoài chưa trở về, sau đó mẹ đi tìm ba, nàng cũng không trở lại, cũng chỉ có bác Lang từ nhỏ đến lớn đều chăm sóc ta.” Cô bé dùng giọng nói bình tĩnh kể lại câu chuyện: “Bác Lang đối xử với ta rất tốt, có người muốn bắt nạt ta, bác Lang sẽ ra mặt giúp ta, ta muốn ăn thịt, bác Lang còn có thể đi lên núi giúp ta bắt thỏ, bác Lang đối xử với ta tốt nhất, nó mãi mãi sẽ không rời khỏi ta.”
“Vậy thì, ngươi tên là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?” Ninh Nhụy Nhụy cảm thấy thân thế của cô bé rất không bình thường.
“Ta tên là Lam Lam, dưới núi có gió chính là Lam, mẹ nói tên là ba đặt cho ta, nhưng bởi vì ba đi mất, cho nên ta không có họ.” Lam Lam vẫn rất tỉnh táo: “Ta đã mười một tuổi.”
“Mẹ ngươi rời đi bao lâu rồi?” Ninh Nhụy Nhụy lại tiếp tục hỏi.
“Hơn ba năm.” Xem ra Lam Lam rất hiểu rõ với khái niệm thời gian: “Có người nói với mẹ là nhìn thấy ba ở dưới chân núi, cho nên mẹ đã đi tìm hắn, sau đó thì không trở về nữa, có thể mẹ và ba đang ở cùng nhau bên ngoài.”
Ninh Nhụy Nhụy đang muốn nói cái gì, nhưng Lam Lam lại dùng một ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn nàng, mở miệng nói: “Buổi tối ngươi có thể ở lại nhà ta, nhà ta tương đối an toàn.”
“Lam Lam, ý ngươi là, ta ở nơi khác sẽ không an toàn sao?” Ninh Nhụy Nhụy lập tức nghe được điều không thích hợp.
“Ngươi quá xinh đẹp, ở đây không an toàn.” Lam Lam nhìn Ninh Nhụy Nhụy: “Nhưng ở đây có Bác Lang bảo vệ ngươi, ngươi sẽ rất an toàn.”
Câu này nghe có vẻ hơi khó hiểu, nhưng hiển nhiên, ở đây đầu tiên mà Lam Lam nói là chỉ ngôi làng này, ở đây thứ hai chính là nói trong nhà nàng.
“Lam Lam, chẳng lẽ lúc trước ở đây đã xảy ra chuyện gì sao?” Ninh Nhụy Nhụy lại không nhịn được hỏi, trong lòng lại mơ hồ có chút khó hiểu, nếu ở đây thật sự xảy ra chuyện một số nữ hài tử gặp nguy hiểm, không phải Vương Siêu nên nhắc nhở một chút sao? Chẳng lẽ Vương Siêu cũng không biết?
“Ta không biết.” Lam Lam lại dùng loại ánh mắt kỳ quái nhìn Ninh Nhụy Nhụy, sau đó xoay người đi vào trong.
Ninh Nhụy Nhụy hơi nhíu mày, nhưng cũng không đi vào theo, tuy cô bé tên Lam Lam này chỉ mới mười một tuổi, nhưng rõ ràng trưởng thành hơn rất nhiều so với những đứa trẻ cùng lứa tuổi.
Không bao lâu, Lam Lam lại đi ra, trên tay mang một cái tô to, trong tô có cơm và một khúc xương to, sau đó, nàng cũng không quan tâm Ninh Nhụy Nhụy và Hạ Thiên, cùng ăn cơm với con chó tên là Bác Lang kia của nàng.
Lam Lam ăn cơm, khúc xương cho chó săn, thoạt nhìn giống người một nhà thật sự đang ăn cơm, cảnh tượng rất hài hòa.
“Tiểu muội chân dài, cô có muốn ăn cơm không? Ta có thể đi nấu một ít đồ ăn cho cô.” Lúc này, Hạ Thiên mở miệng hỏi.
“Không cần đâu, đợi lát nữa chúng ta ăn cùng mọi người là được.” Ninh Nhụy Nhụy trả lời, nàng cảm thấy nếu đã ra ngoài làm tình nguyện viên với mọi người thì vẫn nên cố gắng hoạt động cùng mọi người tốt hơn.
“Bữa tối của bọn hắn chắc chắn không ngon.” Hạ Thiên lười biếng nói: “Chẳng thà ta cũng đi bắt thỏ về, sau đó chúng ta nấu lẩu thỏ đi.”
Ninh Nhụy Nhụy cho Hạ Thiên một ánh mắt xem thường, vốn dĩ muốn nói không cần, nhưng đột nhiên lại nhớ tới gì đó, lập tức sửa lại: “Được, ngươi đi bắt nhiều thỏ với gà rừng gì đó chút về, chúng ta có thể cùng nấu ăn với mọi người.”
“Được.” Hạ Thiên đồng ý rất dứt khoát, nói xong lập tức biến mất khỏi sân.
Đôi mắt Lam Lam dường như sáng lên một chút, nhưng rất nhanh, nàng lại tiếp tục ăn cơm.
“Lam Lam, ngươi đừng vội ăn, tối nay ăn cùng chúng ta đi?” Ninh Nhụy Nhụy nói với Lam Lam.
“Ta ăn cơm trước, tối nay có thịt ta vẫn có thể ăn.” Lam Lam lại nói một câu như vậy, sau đó tiếp tục ăn cơm, chưa kể, lượng cơm nàng ăn còn rất lớn.
Chờ đến lúc Lam Lam ăn hết một bát cơm lớn, Hạ Thiên cũng đã trở lại, mà trên tay hắn cũng có thêm hai con thỏ ba con gà rừng.
“Lam Lam, hay là ngươi đến trường với chúng ta đi, đợi lát nữa rồi chúng ta cùng nhau ăn, nếu ngươi không muốn đi, chúng ta nấu những thứ này ăn hết ở nhà ngươi.” Ninh Nhụy Nhụy hỏi ý kiến của Lam Lam.
“Không đến trường.” Lam Lam lắc đầu, sau đó để bát xuống, đi vào bên trong: “Ta đi đun nước giết gà.”
“Ta đi với ngươi.” Ninh Nhụy Nhụy đi theo, đi được hai bước, nàng lại quay đầu nhìn Hạ Thiên: “Ngươi đi kiếm một ít rau xanh gì đó đi, đợi lát nữa chúng ta nấu lẩu, cần rau với vài nguyên liệu ăn kèm nữa, tóm lại ngươi xem thử rồi kiếm đi.”
Hạ Thiên vốn luôn rất vui vẻ làm việc giúp bạn gái, sau đó lại biến mất khỏi sân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận