Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2306. Quân cờ từ mười hai năm trước

"Trên người hắn có vài vết thương chí mạng, lẽ ra đã chết từ lâu." Triệu Hiểu Trác chỉ vào người đàn ông trung niên trên giường, giải thích với Hạ Thiên: "Cấp cứu một đêm, mới miễn cưỡng bảo vệ được nửa cái mạng."
Hạ Thiên nhìn này người đàn ông trung niên có chút quen quen, hình như đã gặp ở đâu rồi, nhưng mà ngẫm nghĩ một hồi lại không có đầu mối gì, thế là lấy ngân châm ra, đâm hai châm lên người người đàn ông trung niên đó.
"Tháo những thứ đồ này xuống đi." Triệu Thanh Thanh gặp Hạ Thiên dùng ngân châm, liền phân phó nói với bác sĩ ở bên cạnh.
Vị bác sĩ kia hơi chần chừ, thật sự là thương thế của người đàn ông trên giường quá nặng, vừa tháo những thiết bị kia ra, phỏng chừng liền sẽ mất mạng.
"Có thần y Hạ Thiên ở đây, không đời nào có người chết được." Triệu Hiểu Trác cười nói với vị bác sĩ kia.
Vị bác sĩ kia nghe đến cái tên Hạ Thiên, con mắt lóe sáng đến mức hơi doạ người, lập tức bảo người tháo thiết xuống, còn hắn thì đứng ở bên cạnh, gắt gao nhìn Hạ Thiên châm cứu, hiển nhiên là muốn mở mang tầm mắt.
Hạ Thiên châm cứu cũng không sợ người khác xem, bởi vì người khác căn bản không học trộm được.
Thu châm chưa tới một giây, người đàn ông trung niên gần chết ở trên giường bỗng dưng mở mắt ra, giống như vừa tỉnh lại từ ác mộng, kêu "a" một tiếng rồi cả người liền bật dậy.
"Hạ Thiên, ngươi là Hạ Thiên?" Sau khi Người đàn ông trung niên ngồi xuống, theo bản năng nhìn chung quanh, sau đó liền nhìn Hạ Thiên chằm chằm.
Hạ Thiên gật gù: "Ta là Hạ Thiên, ngươi là ai thế?"
"Thuộc hạ là âm Thập Cửu, tham kiến chủ nhân." Người đàn ông trung niên xoay người rời giường, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Hạ Thiên.
"m Thập Cửu? Ngươi còn sống cơ à?" Hạ Thiên nghe hắn xưng tên, sửng sốt một hồi lâu, từ từ mới nhớ ra mười hai năm trước quả thật có một nhân vật tên là vậy, cũng là người của âm Y môn, bị phái sang đây làm trợ thủ cho Lâm Tử Hào, đã làm không ít việc ác, sau đó bị hắn dùng một châm thôi miên, trở thành nô lệ của hắn.
Hạ Thiên vốn là muốn dàn xếp hắn trở về âm Y môn để nằm vùng, sẵn tiện đối phó với Lâm Tử Hào, kết quả là chưa có phát huy tác dụng gì, mà trái lại còn mất đi tung tích.
Cho đến khi Lâm Tử Hào bị hắn giết chết, Y Tiểu Âm đã thành môn chủ đời kế tiếp của âm Y môn, người này cũng chưa từng xuất hiện. Không ngờ rằng, qua mười hai năm trời, vậy mà tên đần này lại xuất hiện, đúng thật là bất ngờ.
"Xấu hổ thật, năm đó ta không được Lâm Tử Hào tín nhiệm, thế là trở về kinh đô, lại bị Lục Tiểu Oánh đuổi về âm Y môn. Đến nơi, cũng không được lão môn chủ tín nhiệm, mặc dù thân phận ta vẫn còn hữu dụng, nhưng mà bị điều đi nước ngoài." âm Thập Cửu cũng xúc động thật lâu, chỉ là giọng điệu vẫn duy trì trầm ổn: "Mười hai năm qua, âm Thập Cửu chưa từng quên sứ mạng mà chủ nhân giao cho ta, chỉ là vẫn chưa có cơ hội, cũng không dám tự ý đến đây quấy rầy chủ nhân."
"Vậy sao hôm qua ngươi tới đây? Là có chuyện gì sao?" Triệu Hiểu Trác không có hứng thú với chuyện của mười hai năm trước, chỉ quan tâm đến lợi ích và nguy cơ ở trước mắt.
Âm Thập Cửu không hề trả lời, chỉ là liếc nhìn Hạ Thiên.
Hạ Thiên lười biếng nói: "Hỏi ngươi, thì ngươi cứ trả lời đi, nhìn ta làm gì." Đây chỉ là một quân cờ tùy ý của hắn vào mười hai năm trước, lúc đó cũng không trông cậy sẽ có thu hoạch gì, hiện tại cũng tương tự không có ôm bất cứ kỳ vọng gì.
Âm Thập Cửu cung kính hồi đáp: "Sau khi âm Y môn lục đục, chi nhánh nước ngoài cũng bị một tổ chức tên là Thiên Cung hợp nhất, ta cũng bởi vì thế mà đã trở thành thành viên của Thiên Cung. Tổ chức này ban đầu chỉ mở rộng thế lực ở nước ngoài, hai năm gần đây mới chú ý tới quốc nội. Bây giờ có chi nhánh


Nam Thiên Môn


đã cư trú ở quốc nội."
"Nói nhảm nhiều quá, nói trọng điểm." Hạ Thiên bĩu môi, hắn đã từng qua lại với cái tổ chức nát Nam Thiên Môn gì đó, vị Ứng Hiểu Nguyệt đó chính là phó môn chủ của Nam Thiên Môn.
"Vâng." âm Thập Cửu gật gù, nói tiếp: "Tối ngày hôm qua, đệ đệ Ứng Văn Sơn của Ứng phó môn chủ bỗng nhiên triệu tập một số thành viên của Nam Thiên Môn, muốn tìm cơ hội đoạt quyền từ tay Ứng phó môn chủ, sau đó..."
"Tên ngu ngốc kia quả nhiên chưa có rời đi." Hạ Thiên cũng không quá bất ngờ, tùy ý nói: "Có điều, hắn cũng không sống được bao lâu, hắn muốn làm gì thì cũng không liên quan gì đến ta."
Triệu Hiểu Trác trừng Hạ Thiên một cái: "Cái gì gọi là không liên quan, chúng ta cũng phải học cách lo trước tính sau, không thể cứ chờ người ta đánh tới cửa, rồi mới biết phản kích."
"Không cần." Hạ Thiên phản bác nói: "Bọn ngu kia dám đến kiếm chuyện với ta nữa..., thì ta sẽ trực tiếp diệt bọn hắn."
"Được rồi, ngươi giỏi." Triệu Hiểu Trác trợn mắt trừng một cái, không còn lời nào để nói.
Triệu Thanh Thanh nói với âm Thập Cửu: "Sau đó thì sao? Sao trên người ngươi lại đầy vết thương thế này?"
"Sau đó, Ứng Văn Sơn còn muốn mời cao thủ của Nam Thiên Môn cùng đi khắp nơi để giết chủ nhân." âm Thập Cửu hồi đáp: "Tiếc là, phần lớn người đều không đồng ý cái kế hoạch này. Người tham dự hội nghị có một cao thủ lưng gù tên là Mộc lưng gù bỗng nhiên nổi đóa, nói là ai ngăn cản hắn giết chủ nhân, hắn liền giết kẻ đó, sau đó liền làm nổ thuốc nổ đặc chế. Thực lực của ta không cao, nên đã bị thương từ vụ nổ. Chỉ là, ta cảm thấy tên Mộc lưng gù kia thực sự rất đáng sợ, có thể sẽ tạo thành mối uy hiếp cho chủ nhân, cho nên mới cố ý chạy tới đây cảnh báo."
Chuyện này nghe có chút phức tạp, trong đó có rất nhiều thông tin chưa thể chứng thực. Dù là Triệu Thanh Thanh hay là Triệu Hiểu Trác, đều không cách nào tin tưởng người trước mắt này.
Hạ Thiên lại nói: "Hắn trúng qua châm của ta, nên không thể nào nói dối ở trước mặt ta được. Tên ngu ngốc kia đã tới rồi."
"Ầm!"
Lúc này, một tiếng nổ to lớn bỗng nhiên gây chấn động bốn phương tám hướng, hơn một nửa chỗ ở Triệu gia đã trực tiếp bị nổ thành tro tàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận