Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4123: Hơn phân nửa là thứ đầu óc có bệnh

“Ta và các ngươi chẳng có chuyện chính sự gì có thể bàn.” Hạ Thiên thuận miệng nói: “Nhưng ngươi làm nhiều chuyện ở Tiểu Tiên Giới như vậy, còn dám giả mạo muội muội chân dài, ngươi nhất định phải chết.”
Cho dù nữ nhân váy đen có hàm dưỡng rất cao, cũng có chút không kềm được, lạnh lùng nói: “Hạ Thiên, có phải ngươi cảm thấy mình vô địch thiên hạ rồi không?”
“Không cần cảm thấy, mà đây là sự thật.” Hạ Thiên khẳng định: “Hừ, tự cho là đúng.” Nữ nhân váy đen cười nhạo, lập tức khoát tay, chỉ thấy trong phòng đột nhiên xuất hiện một chất dịch như sơn màu đen, vừa sền sệt vừa tanh hôi: “Nếu ta muốn giết ngươi, đúng là dễ như trở bàn tay. Ngươi có tin hay không, ngươi ngay cả một câu cứu mạng cũng không kêu được.”
Hạ Thiên cười nói: “Thật sao? Ta không tin.” “Xem ra, không cho ngươi chút nhan sắc là không được. Ngươi hoàn toàn không muốn nói đến chuyện hợp tác.” Con ngươi nữ nhân váy đen lạnh lại, lộ ra sát khí lẫm liệt: “Đã như vậy, vậy ta sẽ cho ngươi mở mang tầm mắt, để biết được địa tâm Thần tộc là tồn tại kinh khủng đến…”
Lời còn chưa nói hết, Hạ Thiên đã xuất hiện trước mặt nàng ta, một cây ngân châm đâm thẳng vào mi tâm của nàng ta.
“Ta lười nói nhảm với ngươi lắm.” Hạ Thiên nhếch miệng, nhẹ nhàng bắn ra, ngân châm giống như không rễ cắm thẳng mà vào.
Trong cổ nữ nhân váy đen đột nhiên phát ra tiếng vang kỳ quái, tiếp theo cơ thể mềm nhũn, biến thành một đống hắc thủy, hòa tan cũng với chất dịch màu đen kia.
Hạ Thiên vẫn vân đạm phong khinh: “Trốn cũng vô dụng thôi. Ngươi đã trúng ngân châm của ta rồi.”
“Chơi châm đúng không? Vậy ta sẽ chơi với ngươi.”
Giọng của nữ nhân váy đen giống như gió, từ bốn phương tám hướng truyền đến, sau đó tập trung vào tai Hạ Thiên: “Sơn dạ vô ảnh, sậu vũ phùng hoa.”
Một giây sau, chất dịch màu đen giống như chảo dầu đang sôi.
Mỗi một giọt chất dịch đều biến thành một cây châm màu đen, tiếp theo rơi xuống Hạ Thiên như mưa rào.
Hạ Thiên biến mất ngay tại chỗ, còn đám sơn đen kia đâm vào trong không khí.
Tuy nhiên, rất nhanh chúng lại bay lên, đuổi theo một tàn ảnh giữa không trung.
“Để ta xem ngươi có thể chạy trốn được bao lâu.”
Nữ nhân váy đen tức giận nói: “Nếu không thu phục ngươi, ngươi thật sự cho rằng thần sứ ta chỉ là bài trí.”
“Ngươi vốn là bài trí mà.” Giọng nói của Hạ Thiên vẫn ung dung, không hề vội vàng: “Loại hoa như ngươi cũng chẳng có gì đặc biệt. Nếu ngươi có tuyệt chiêu gì, ngươi nên dùng sớm một chút. Bằng không, về sau ngươi có muốn dùng cũng không có cơ hội.”
“Sơn dạ vô hình, nhuận trạch vạn vật.”
Chỉ thấy đống sơn đen kia bỗng nhiên tụ lại thành một thứ chất lỏng, trải rộng căn phòng, bất luận trên dưới chung quanh đều phong bế thật chặt.
“Để ta xem ngươi còn có thể chạy trốn được đâu nữa.”
Nữ nhân váy đen hừ lạnh một tiếng, ngạo nghễ nói: ‘Ta sẽ không cho ngươi được sống yên ổn. Chỉ cần nhiễm hồn sơn của ta, ngươi sẽ bị cuốn lấy, từ đó biến thành hồn nô của ta.”
“Ngươi nghĩ hơi nhiều rồi đó.” Thân hình Hạ Thiên ngưng lại, ngân châm giữa ngón tay đâm vào nơi nào đó trong hư không.
“A!”
Giữa không trung lập tức vang lên một tiếng rít thê lương, sau đó tiếng rít vỡ vụn, biến thành tiếng rên thảm.
“Ngươi, ngươi lại…”
Một lát sau, nữ nhân váy đen hét ầm lên: ‘Ngươi dám chọc mù mắt của ta, ta sẽ chọc mù mắt tất cả nữ nhân của ngươi, để các ngươi cảm nhận được sự đau đớn của ta… A!”
Mắt còn lại cũng mù luôn.
“Ta sẽ giết ngươi.”
Nữ nhân váy đen hoàn toàn nổi bão, sơn đen trong phòng cũng cuồng bạo lên, như dời sông lấp biển, tuôn ra như nước thủy triều.
Hạ Thiên di chuyển đúng là cũng cố hết sức. Tuy nhiên, hắn không có hứng thú chơi tiếp: “Chán quá, để ta tiễn ngươi lên đường, không cần cảm ơn.”
Một châm đâm ra, sơn đen đầy trời tự động cuốn lại, hội tụ cùng một chỗ, từng chút một ngưng thực, cuối cùng biến thành hạt châu màu đen.
“Ngươi, rốt cuộc ngươi đã làm cái gì?”
Nữ nhân váy đen xuất hiện, hai hốc mắt trống trơn thỉnh thoảng chảy ra chất lỏng màu đen: “Vì sao hồn sơn của ta lại không nghe sự sai khiến?”
“Bởi vì bọn chúng chỉ nghe mệnh lệnh của ta thôi.” Hạ Thiên cười nói.
“Không thể nào.” Nữ nhân váy đen hiển nhiên không thể nào tiếp thu được: “Đây chính là vật bản mệnh của ta, khóa chặt cùng với hồn phách, khí huyết, cơ thể của ta, không ai có thể cướp được, càng không có khả năng thao túng được.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Thần kỳ như vậy sao? Ngươi từ đâu có được sức mạnh đó chứ?”
“Là tộc trưởng trước mặt thần hạch, tự mình cùng ta…” Nữ nhân váy đen há miệng định bác bỏ Hạ Thiên, nhưng nói được nửa câu thì lập tức ngừng lại: “Ngươi muốn lôi kéo ta?” “Ngươi có cái gì tốt mà phải lôi kéo?” Hạ Thiên khinh thường nói: “Bí mật gì đó của tộc các ngươi, ta một chút hứng thú cũng không có. Sức mạnh này cũng chẳng có gì hay, đơn giản chỉ là dùng mảnh vỡ ý chí trái đất, sau đó được cung cấp sức mạnh. Sức mạnh mà ngươi hấp thu chỉ là tương đối, hoàn toàn không có tác dụng gì.”
“Còn Thần tộc gì đó của các ngươi, hơn phân nửa là một đám đầu óc có bệnh.”
Hạ Thiên ngáp một cái, có chút mất hứng: “Thật ngại quá, ngươi đi chết đi nhé.” Nữ nhân váy đen quát ầm lên: “Ngươi chẳng qua chỉ là tu tiên giả, dựa vào cái gì mà phỉ báng thần tộc chúng ta? Cho dù ngươi giãy dụa như thế nào cũng vô dụng thôi, Thần tộc chúng ta bất tử.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận