Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3389: Có phải nàng đang ẩn ý phê bình ta?

Hàn Tùy Xuân nghe Ninh Nhụy Nhụy nhắc lại chuyện cũ, ánh mắt sáng lên, cười nói: “Nghĩ không ra chuyện đã cách bốn mươi năm mà vẫn có người nhớ kỹ Hàn mỗ, cũng không uổng công năm đó ta gây ra chuyện lớn như thế.”
“Ngươi hại chết nhiều người như vậy, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy có chút áy náy nào sao?” Ninh Nhụy Nhụy cảm giác trong lời nói của lão giả này không hề có chút hối hận, hơn nữa còn mơ hồ có sự kiêu ngạo, đúng là không thể tưởng tượng được.
“Áy náy? Nó là thứ gì?” Gương mặt Hàn Tùy Xuân hiện lên sự khinh thường, lạnh giọng nói: “Lúc đó, lão hủ cũng vì nghiên cứu y thuật, thuận tiện tạo phúc thương sinh. Những người kia có thể vì đó mà chết, cũng xem như vinh quang suốt đời bọn họ.”
Ninh Nhụy Nhụy nghe xong mấy lời nói súc sinh như thế, giận không kềm được: “Ngươi đúng là không phải người.”
“Lão hủ dĩ nhiên không phải người. Lão hủ đã là thần tiên, thần tiên chân chính, hiểu chưa?” Ánh mắt Hàn Tùy Xuân phun ra từng tia hàn mang mỏng nhạt: “Đám phàm phu tục tử các ngươi sẽ không hiểu đâu.”
Hạ Thiên nhếch miệng, khinh thường nói: “Nói nghe thật êm tai, nếu không, ngươi cũng sẽ không làm chó cho kẻ có tiền.”
“Ngươi nói cái gì?” Hai mắt Hàn Tùy Xuân nheo lại, sát khí tràn ra: “Tiểu tử, tuy nói hôm nay ngươi nhất định phải chết, nhưng lão hủ có phương pháp có thể khiến cho ngươi sống không bằng chết.”
“Ồ, vậy ngươi có thể thử một chút.” Hạ Thiên ngược lại hưng phấn hẳn lên, cười nói: “Ngươi có chiêu thức gì thì mang ra dùng đi, để ta xem rốt cuộc là thật hay giả.”
Diệp Thông Phàm có chút không kiên nhẫn nói với Hàn Tùy Xuân: “Hàn lão, ngươi còn do dự cái gì nữa, cứ giết chết hắn. Bổn thiếu gia một giây cũng không muốn nhìn thấy hắn. Tuy nhiên, ngươi đừng giết chết hai nữ nhân kia, để bọn họ không động đậy là được.”
“Thôi được.” Hàn Tùy Xuân nhẹ gật đầu, có chút đồng tình nhìn Hạ Thiên: “Hàn mạch thập tam châm của lão hủ chính là kết tinh sáu mươi năm nghiên cứu sách thuốc cổ. Ngươi có thể chết dưới châm này cũng được xem là tam sinh hữu hạnh.”
“Bớt nói mấy lời vô ích đi.” Hạ Thiên có chút không kiên nhẫn nổi nữa: “Lão đầu nhi, ta cho ngươi một cơ hội dùng châm. Đây chính là phúc phận tu luyện tám đời của ngươi, đừng bỏ lỡ. Nếu châm rách của ngươi không có ý nghĩa, ta sẽ trực tiếp tiễn ngươi về tây thiên.”
Giữa ngón tay Hàn Tùy Xuân bỗng nhiên xuất hiện một cây châm màu đen. Lão ta lạnh lùng nói: “Tiểu tử, mồm mép cứng rắn nhỉ. Để ta xem xương cốt của ngươi cũng có đủ cứng rắn hay không.”
“Toàn thân cao thấp của ta chỗ nào cũng cứng.” Hạ Thiên cười nói.
“Đi.” Hàn Tùy Xuân không nói thêm câu nào, hắc châm giữa ngón tay lập tức bay ra ngoài đâm vào mi tâm Hạ Thiên.
Không đợi Hạ Thiên kịp phản ứng, lại có thêm mười hai hắc châm sáng lên từ ngón tay Hàn Tùy Xuân, đâm vào những yếu huyệt khác của Hạ Thiên.
“Hàn lão, vậy có được không?” Diệp Thông Phàm nhìn chằm chằm Hạ Thiên, biểu hiện hơi nghi hoặc.
Hàn Tùy Xuân ngược lại vô cùng tự tin, dương dương đắc ý nói: “Diệp thiếu cứ yên tâm, Hàn mach thập tam châm của lão hủ chưa từng thất thủ qua. Cho dù mười đại cao thủ ở Quế thành năm đó, cũng có ba người chết dưới châm của ta."
Diệp Thông Phàm không hiểu hỏi: “Vậy tại sao hắn lại không có phản ứng?”
“Đừng nhìn ngoài mặt hắn không có thay đổi gì, nhưng bên trong đã nát bấy rồi.” Hàn Tùy Xuân cười ha hả, giải thích cho Diệp Thông Phàm: “Hàn mạch thập tam châm chính là đâm độc châm vào mười ba nơi yếu hại trên cơ thể của hắn. Chưa đến mười giây, hàn độc sẽ ô nhiễm toàn thân, lục phủ ngũ tạng của hắn sẽ rửa nát. Hắn sẽ tru lên bảy ngày bảy đêm mới chết được.”
Diệp Thông Phàm gật đầu, tiếp tục hỏi: “Vậy tại sao bây giờ lại không thấy hắn tru?”
“Hắn… hả?” Ban đầu, Hàn Tùy Xuân có chút ung dung, bình thản, nhưng rồi lại kinh ngạc hỏi: “Chuyện gì xảy ra thế? Tại sao ngươi lại không kêu thảm?”
“Tại sao ta lại phải kêu thảm?” Hạ Thiên bình tĩnh mỉm cười.
Hàn Tùy Xuân mở to mắt, khắp gương mặt là biểu hiện không thể tin nổi: “Trúng Hàn mạch thập tam châm của lão hủ, ngươi tuyệt không có khả năng vô sự.”
“Thập tam châm gì đó của ngươi, một chút thú vị cũng không có.” Hạ Thiên khoát tay, khinh thường nói: “Cho nên, ta đã chuyển những châm này cho người khác rồi.”
“Chuyển?” Hàn Tùy Xuân ngạc nhiên không thôi: “Độc châm nhập thể còn có thể chuyển sao?”
“Đương nhiên có thể rồi. Y thuật của lão đầu ngươi quá kém, ngươi nên quay về bụng mẹ học lại từ đầu đi.” Hạ Thiên cười nói.
“Ngươi chỉ là lén lút trốn thoát, lừa gạt lão hủ, đúng là ghê tởm.” Hàn Tùy Xuân lấy lại tinh thần, lại lấy ra mười ba hắc châm bắn về phía Hạ Thiên: “Lão hủ ngược lại muốn xem xem ngươi có thể tránh được mấy châm của ta.”
Hạ Thiên hờ hững nói: “Ngươi cho rằng chỉ có ngươi biết châm sao?”
Nói xong, giữa ngón tay Hạ Thiên sáng lên một cây ngân châm, bắn về phía mười ba hắc châm kia.
‘Ngân châm? Nghĩ không ra ngươi cũng là một y sư.” Hàn Tùy Xuân thấy vậy, đầu tiên là gật đầu, sau đó lại lắc đầu: “Tuy nhiên, đáng tiếc, ngươi dám so châm pháp với lão phu, ngươi đang tự rước… sao?”
Lão còn chưa nói hết, mười ba hắc châm giống như đụng phải khí tường lấp kín, trong nháy mắt từng cái rơi xuống đất.
Thế đi ngân châm của Hạ Thiên chẳng những không giảm, ngược lại còn tăng, chui thẳng vào mi tâm Hàn Tùy Xuân.
“Cái này? Không thể nào?” Hàn Tùy Xuân nghẹn họng nhìn trân trối, có chút không thể tiếp thu được hiện thực này: “Lão phu bế quan hơn bốn mươi năm, khổ tu được một thân hàn khí thượng đẳng, lại có băng phách hắc châm mạnh hơn ngân châm bình thường hỗ trợ, tại sao ngay cả một tên nhóc hỉ mũi chưa sạch ngươi cũng đánh không lại.”
“Ngươi đánh không lại hắn cũng là chuyện bình thường thôi mà.” Lúc này, Ninh Nhụy Nhụy đã đạp lăn Diệp Thông Phàm và tất cả bảo an mà hắn ta mang đến, thuận miệng giải thích luôn vấn đề của Hàn Tùy Xuân: “Bởi vì hắn là đệ nhất thần y trong thiên hạ. So châm với hắn, mặc kệ là phẩm chất, ngươi đều thua không thể nghi ngờ.”
Hạ Thiên nghe xong, cảm thấy Ninh Nhụy Nhụy không giống như đang khen hắn, bất mãn nói: “Tiểu muỗi chân dài, có phải nàng đang ẩn ý phê bình ta cái gì không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận