Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3237: Mẹ nó, ngươi nói ai yếu nhất?

Lời còn chưa nói hết, hắn ta đã phun ra một ngụm máu.
Cả người như quả đạn pháo văng ra khỏi mấy chục mét, va vào mấy bức tường, tạo thành một cái hố sâu trên mặt đất, khó khăn lắm mới dừng lại được.
Tô Bối Bối khoanh tay nói: “Thế nào? Dễ chịu không?”
“Rất tốt, ngươi đã thành công chọc giận ta.” Huyễn Ảnh Thánh Đồ chậm rãi bò dậy, sắc mặt tái xanh nhìn Tô Bối Bối: “Vốn ta định lưu lại một mạng cho ngươi. Bây giờ xem ra, ngươi nên đi chết đi.”
“Vậy còn phải xem ngươi có bản lãnh này hay không?” Tô Bối Bối khiêu khích nói.
“Hừ, ngươi hãy ăn trước của ta một Tàn Ảnh Đao.” Huyễn Ảnh Thánh Đồ khẽ quát một tiếng, một luồng hàn mang lóe lên trong lòng bàn tay của hắn ta rồi biến mất.
Tô Bối Bối yên lặng nhìn hư không, rất nhanh bắt được quỹ tích của luồng hàn mang, thân hình lay động, nhẹ nhàng tránh được một kích.
“Ha ha, chiếu tướng.” Huyễn Ảnh Thánh Đồ bỗng dưng xuất hiện trong góc chết tầm mắt Tô Bối Bối, một cây chủy thủ sắc bén đã được ngâm độc chậm rãi đâm vào tim của nàng từ đằng sau.
Sắc mặt Tô Bối Bối thay đổi nhưng vẫn không kinh hoảng, đang định sử dụng Phiếu Miểu Bộ vừa mới học được không bao lâu, nàng đột nhiên phát hiện không biết từ lúc nào, hai chân của nàng đã bị dây leo màu đen cuốn lấy.
“Tàn Ảnh Đao không phải đao pháp mà là bí thuật khu động tàn ảnh độc đằng.” Huyễn Ảnh Thánh Đồ không khỏi nở nụ cười đắc ý: “Ta đã nói qua, nữ nhân không thể… phốc.”
Đao đâm thẳng vào hậu tâm của hắn ta.
Ánh mắt Huyễn Ảnh Thánh Đồ tràn ngập sự khó tin, la hoảng lên: “Không thể nào?”
“Có gì mà không thể chứ?” Tô Bối Bối mỉm cười giễu cợt: “Mặc dù Hạ Thiên thường không đứng đắn, nhưng chiến thuật của hắn dùng để đối phó với đám người tự cho là đúng của các ngươi lại vừa đúng, mọi việc đều thuận lợi.”
“Ngươi hẳn không có năng lực này mới đúng.” Huyễn Ảnh Thánh Đồ không cam lòng quát: “Trong số những nữ nhân của Hạ Thiên, ngươi là người yếu nhất…”
Bành.
Tô Bối Bối tức giận một cước đạp bay, còn mắng: “Mẹ nó, ngươi nói ai yếu nhất.”
Huyễn Ảnh Thánh Đồ chỉ cảm thấy đầu của mình như muốn nổ tung, đành phải nén cơn đau, quát lớn: “Các ngươi còn không xuất hiện, còn muốn ngồi nhìn ta chết sao?”
“Ha ha, hắn ta gấp rồi kìa.”
“Là do ngươi khinh thường, cảm thấy có thể tự giải quyết mà.”
“Đúng vậy, còn bảo chúng ta đừng nhúng tay vào, nhanh như vậy đã sợ rồi?”
“…”
Không bao lâu sau, ba bóng người xuất hiện trong phòng khách.
Tô Bối Bối nhìn ba người, bỗng cảm thấy không ổn.
Một hai người nàng còn ứng phó được, bây giờ đến bốn người, có vẻ hơi quá sức.
“Nơi này không phải là biệt thự của Augustus sao? Tại sao lại biến thành căn cứ của đám người Hạ Thiên chứ?” Một nữ nhân dáng người như bé gái tóc lam mặc váy liền cười nói.
“Ngươi không biết Agus đã bị Hạ Thiên bắt rồi sao?” Một nam nhân trung niên mặc đồ cao bồi miền Tây hỏi.
Người cuối cùng mang mặt nạ màu trắng, nhìn qua giống như đầu lĩnh, ra lệnh: “Đừng nói nhảm nữa, mau chóng giải quyết nữ nhân này đi, sau đó phát tín hiệu dẫn người của Ám Ảnh Đoàn đến, một lần vất vả cả đời nhàn nhã.”
“Các ngươi đều là Thất Thánh Đồ?” Tô Bối Bối nhìn ba vị khách không mời mà đến: “Xem ra cũng chẳng có gì đặc biệt.”
“Hắc, tiểu tỷ tỷ, đảm lượng của ngươi đúng là không tệ.” Nữ nhân mặc váy liền cười ha hả: “Nhưng cũng đủ xui xẻo. Ai bảo ngươi là nữ nhân của Hạ Thiên, chú định khó thoát khỏi cái chết. Nếu không, từ giờ trở đi ngươi đổi với ta, thế nào?”
Tô Bối Bối khó chịu nói một câu: “Tiểu thí hài, cút sang một bên.”
Nữ nhân mặc váy liền biến sắc: “Ngươi đừng để bị mất mặt, ngươi thật sự cho rằng mình là tiên nữ à?”
“Hạ Thiên đã chìm vào biển rộng, không ai có thể cứu được ngươi.” Nam nhân mặc đồ cao bồi cười khan: “Bây giờ ngươi nên từ bỏ gian tà theo chính nghĩa mới là lựa chọn tốt nhất. Hay là ngươi cảm thấy ngươi có thể đối phó với bốn người chúng ta?”
Nam nhân mặt trắng ngược lại dứt khoát, trực tiếp hạ thông điệp: “Cho ngươi ba giây để đầu hàng hay là chết?”
“Xin lỗi, ta chọn cái thứ ba, xử lý các ngươi.” Lúc này, Tô Bối Bối ngược lại có phong phạm của Hạ Thiên: “Nói đi, các ngươi ai chịu chết trước hay là cùng lên?”
Chỉ là tình huống thật sự quá nguy hiểm.
Tu vi bây giờ của nàng còn rất thấp, pháp thuật và võ công cũng chỉ vừa mới được huấn luyện, thật sự không phải là đối thủ của bốn người này.
Tô Bối Bối cũng không phải loại biến thái như Hạ Thiên, cho nên nàng muốn phân hóa bốn người, sau đó tìm cơ hội chạy trốn.
Ương ngạnh không tồn tại.
Tô Bối Bối là thương nhân, hiểu rõ đạo lý giữ được núi xanh không sợ không có củi đốt.
Hơn nữa, nàng không tin Hạ Thiên đã chết.
“Nha đầu ngươi đúng là có chút lợi hại.” Nam nhân mặc đồ cao bồi cười nói: “Ngươi lại muốn phân hóa chúng ta.”
“Đúng, vậy các ngươi tính thế nào?” Tô Bối Bối cũng không che giấu dụng tâm của mình, ngược lại còn khiêu khích: “Ta chỉ có một mình, là một cô gái yếu đuối mà thôi.”
“Hừ, để ta.” Nữ nhân mặc váy liền vẫn còn ghi nhớ câu tiểu thí hài của Tô Bối Bối, lập tức giơ tay làm động tác cầm súng.
Nhắm ngay Tô Bối Bối, miệng còn phát ra tiếng súng pằng pằng pằng.
Tô Bối Bối sững người, bỗng thân ảnh chớp động rời khỏi chỗ cũ.
Nhìn lại, có ba vết đạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận