Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3533: Nên giết một lần cho triệt để

“Linh mạch?” Nhiếp Tiểu Lý không khỏi nghi hoặc.
Ninh Nhụy Nhụy gật đầu, nói sơ qua chuyện ở Chung Nam Sơn: “Khi đó ta cũng mới biết được, dưới đáy đa số dãy núi đều có linh mạch, chỉ là có cái đã hỏng không chịu nổi, có cái còn duy trì được sinh cơ. Nếu linh mạch hóa rồng, dãy núi cũng sẽ tỏa sáng, sinh cơ bừng bừng. Nếu linh mạch xảy ra vấn đề, cũng sẽ ảnh hưởng đến dãy núi và cảnh trí gần đó.”
“Mấy năm qua, cảnh trí Hoàng Sơn quả thật có chút suy sụp.” Nhiếp Tiểu Lý so sánh với hiện thực một chút: “Nhất là không ít cảnh quan chịu ảnh hưởng, thậm chí ngọc bình phong lâu tiễn khách tùng cũng bị chết héo, vân hải Phật quang cũng không còn rõ ràng như trước.”
Ninh Nhụy Nhụy nói: “Không cần suy nghĩ nhiều nữa, chính là đám người dưới đáy giở trò quỷ.”
“Tuy nhiên, ta lại có một số suy nghĩ không thông.” Nhiếp Tiểu Lý cau mày: “Vì sao tộc lão Nhiếp gia lại lẫn lộn vào bên trong? Nhiếp gia là đại tộc Hoàng Sơn, lẽ ra bọn họ phải bảo vệ linh mạch chân núi mới đúng, tại sao lại làm chuyện ngược lại như thế?”
“Chỉ có hai khả năng.” Ninh Nhụy Nhụy suy nghĩ một chút rồi đáp: “Một là tộc lão Nhiếp gia đã sớm biến chất, lấy lợi ích làm đầu, đạt thành giao dịch với Ma tộc; hai là bọn họ đã bị Ma tộc đoạt xá.”
Nhiếp Tiểu Lý cẩn thận suy nghĩ lại, mặc kệ là khả năng nào, nàng đều cảm thấy không rét mà run.
“Bất kể thế nào, ta cũng phải ngăn cản bọn họ.” Nhiếp Tiểu Lý nói: “Không chỉ vì chính ta, vì Nhiếp gia mà còn vì Hoàng Sơn, ngàn vạn người bình thường dưới chân Hoàng Sơn nữa.”
Lúc này, cách đó không xa vang lên tiếng cười nhạo, giọng nói vô cùng khinh thường: “Nói vĩ đại quá, thật ra còn không phải vì lợi ích sao?”
“Là ai?” Ninh Nhụy Nhụy ngăn trước người Nhiếp Tiểu Lý, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm đằng trước: “Cút ra đây, đừng có giấu đầu lòi đuôi.”
“Ha ha, khí thế không tệ, cũng không biết bản lãnh như thế nào.” Cách đó không xa, một bóng người chậm rãi bước ra, trên người hiện lên tầng ánh sáng mỏng nhạt, nhưng không nhìn thấy rõ gương mặt.
Nhiếp Tiểu Lý nhìn thân hình người này, cảm giác có chút quen mắt, không khỏi hỏi: “Ngươi là người Nhiếp gia? Ta hẳn quen biết ngươi.”
“Không cần đoán.” Người kia búng tay một cái, bốn phía lập tức sáng bừng lên ánh lửa: “Là ta.”
Nhiếp Tiểu Lý nhìn chằm chằm người kia, con ngươi bỗng nhiên co rụt lại: “Ngươi là Nhiếp Tiểu Sơn? Không phải ngươi đã chết rồi sao?”
“Ta không chết, ngươi bất ngờ lắm sao?” Người đối diện sờ lên cổ của mình, ý vị thâm trường nói: “Ngươi đừng nên nghĩ nhiều. Ta đúng là đã chết nhưng được gia chủ đưa đến lòng đất. Tôn chủ cứu sống ta, còn cho ta chút sức mạnh, để ta thủ vững cánh cửa cuối cùng của động phủ dưới lòng đất.”
“Người này có lai lịch gì vậy?” Ninh Nhụy Nhụy nhẹ giọng hỏi.
Nhiếp Tiểu Lý do dự một chút, sau đó nhỏ giọng nói với Ninh Nhụy Nhụy: “Hắn ta là con trai của ngũ thúc, cùng tuổi với ta. Tuy nhiên, năm ta học đại học, ta đi leo núi với hắn ta, hắn ta không cẩn thận ngã xuống vách núi. Khi đó, mọi người tìm kiếm bảy ngày bảy đêm dưới núi, kết quả ngay cả thi thể cũng không tìm được, chỉ tìm được một cái hố lớn, vì thế chính quyền thông báo hắn ta đã chết.”
Nhiếp Tiểu Sơn bật cười, có chút khinh bỉ: “Nhiếp Tiểu Lý, ngươi nói nhẹ nhàng quá, còn không phải ngươi đẩy ta xuống núi sao?”
“Chuyện này chẳng liên quan đến ta.” Nhiếp Tiểu Lý nghiêm mặt nói: “Ta cũng không đẩy ngươi, càng không đụng đến ngươi, tự ngươi trượt chân té xuống.”
“Ngươi vẫn trốn tránh trách nhiệm như vậy.” Nhiếp Tiểu Sơn thở dài, dường như oán khí khó tiêu: “Khi đó, nếu ngươi ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, làm sao ta có thể trượt chân chứ? Ta không trượt chân, làm sao té xuống vách núi?”
Nhiếp Tiểu Lý lạnh giọng nói: “Theo ý của ngươi, đó chính là lỗi của ta?”
“Đương nhiên là lỗi của ngươi rồi.” Nhiếp Tiểu Sơn nghiến răng, oán độc trừng mắt với Nhiếp Tiểu Lý: “Không phải muốn chơi ngươi sao, có gì ghê gớm đâu. Mẹ con các ngươi lẳng lơ như thế, người chơi qua các ngươi không một ngàn cũng có đến tám trăm. Tiện nghi một chút cho ta thì thế nào?”
“Ngươi cảm thấy ngươi đang nói tiếng người sao?” Nhiếp Tiểu Lý lạnh lùng nói: “Hơn nữa, ngươi cũng họ Nhiếp, ta cũng họ Nhiếp, ngươi hiểu đây là ý gì chứ?”
Nhiếp Tiểu Sơn vẫn lạnh lùng nói: “Ta chỉ chơi đùa thôi, cũng không để ngươi mang thai, họ Nhiếp hay không họ Nhiếp có liên quan gì. Dù sao, dung mạo của ngươi rất xinh đẹp, không phải để người ta chơi sao?”
“Hừ, lúc đó ta nên trực tiếp đẩy ngươi xuống dưới.” Nhiếp Tiểu Lý tức đến nghiến chặt hàm răng.
Ninh Nhụy Nhụy nghe xong, liền hiểu ra, khinh thường nói: “Đúng là một tên cặn bã đủ mười phần. Súc sinh!”
“Ta súc sinh?” Nhiếp Tiểu Sơn cười ha hả, chỉ vào mình: “Nếu ta là súc sinh, ta đã sớm ra tay, còn chờ nàng ta thi lên đại học mới tiến hành sao?”
“Đã lúc nào rồi vẫn không thay đổi được bản chất súc sinh của ngươi.” Ninh Nhụy Nhụy không chút khách sáo quát mắng.
“Đã như vậy, nếu ta không làm chuyện súc sinh, ta thật sự có lỗi với các ngươi.” Nhiếp Tiểu Sơn nhe răng cười, càn rỡ nói: “Hai người các ngươi đừng hòng nghĩ đến chuyện rời đi. Tất cả ở lại theo ta, một đời một thế. Lão tử không chơi chết các ngươi đâu.”
Ninh Nhụy Nhụy quay sang nhìn Nhiếp Tiểu Lý, trịnh trọng nói: “Nếu lần trước ngươi không giết chết được hắn ta, lần này nên giết cho triệt để. Để hắn ta ở lại trên đời này quả thật là sự sỉ nhục đối với ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận