Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3620: Ngớ ngẩn chính là ngớ ngẩn, ăn cái gì cũng vô dụng thôi

“Vợ Tiểu Y Y, đám ngớ ngẩn này ở đâu ra vậy?”
Hạ Thiên ôm Lam Y Nhân, có chút khó chịu nói.
“Ta không biết.” Lam Y Nhân lắc đầu: ‘Nữ nhân kia phá hỏng cửa phòng ta, dẫn người xông vào, nói đến bắt gian, lại còn một mực chắc chắn chồng nàng ta ở trong phòng của ta.”
Hạ Thiên trừng mắt nhìn những người kia, có chút không kiên nhẫn khoát tay: “Ta muốn đi ngủ với vợ Tiểu Y Y, các ngươi mau biến ra ngoài đi.”
Nữ nhân trang điểm đậm tức đến muốn bể phổi, bò dậy từ dưới đất, hung hăng trừng mắt với Hạ Thiên: “Ngươi mắng ai ngớ ngẩn? Ngươi mới là ngớ ngẩn đấy. Nói, ngươi núp trong phòng nàng ta để làm gì? Có phải chồng ta cho ngươi tiền, để ngươi gánh tội thay hay không?”
‘Đầu óc có bệnh thì đi xem bệnh đi.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Đừng ở đây tìm chết. Từ xưa đến nay ta không quen với mấy kẻ ngớ ngẩn như các ngươi.”
Nữ nhân trang điểm đậm nghe Hạ Thiên nói, không thể nhịn được cười: “Ngươi có biết cha ta là ai không?”
“Cha ngươi là ai thì liên quan gì đến ta? Dù sao cũng chẳng phải cha ta.” Hạ Thiên nhếch miệng.
“Bây giờ ta sẽ nói cho ngươi biết.” Nữ nhân trang điểm đậm mặc kệ tóc tai của mình bù xù, vẫn thái độ “các ngươi là loại bẩn thỉu ti tiện, chỉ có ta là cao quý ưu nhã”: “Cha ta chính là hội viện Danh Y Hội, chuyên gia não khoa nổi tiếng thành phố Thiên Hải Ô Nhân Khang.”
Lam Y Nhân nghe đến cái tên này, không khỏi cau mày, nghi hoặc hỏi: “Ô Nhân Khang? Đây không phải thần côn lừa đảo danh xưng chữa khỏi trăm bệnh sao? Đáng lý ông ta phải bị bắt mấy năm trước rồi, tại sao bây giờ vẫn còn làm nghề y?”
“Ngươi dám sỉ nhục cha ta?” Nữ nhân trang điểm đậm nổi giận, giương nanh múa vuốt xông về phía Lam Y Nhân.
Lam Y Nhân cảm thấy nữ nhân này quả thật đáng ghét, liền tát một cái: “Cút xa ra một chút.”
‘Ngươi dám đánh ta?” Nữ nhân trang điểm đậm ôm mặt của mình, ánh mắt tràn ngập sự khó tin, lập tức mắng to với đám bảo an: “Các ngươi đều là người chết à? Đánh chết ả ta cho ta.”
Đám bảo an kia không khỏi do dự, vội nhìn quản lý của mình.
“Chú của ta Chu công tử chính là cổ đông khách sạn các ngươi. Các ngươi dám không nghe ta, ta sẽ khiến các ngươi không sống nổi ở Thiên Hải này đâu.” Nữ nhân trang điểm đậm nghiến răng nghiến lợi mắng.
Quản lý khách sạn do dự một chút, sau đó bước ra đằng trước nói với Lam Y Nhân: “Lam tiểu thư, nếu ta nhớ không lầm, vị tiên sinh này không có đăng ký dưới quầy lễ tân. Ngươi đã vi phạm quy định của khách sạn chúng ta. Cho nên bây giờ các ngươi nên rời khỏi chỗ này, cảm ơn đã hợp tác.”
Lam Y Nhân cũng chẳng muốn ở khách sạn này nữa. Nàng nói với Hạ Thiên: “Ông xã, chúng ta chuyển sang nơi khác đi. Khách sạn này một chút thú vị cũng không có.”
“Ta lại cảm thấy có chút thú vị. Tối nay chúng ta cứ ở lại đây.” Hạ Thiên trả lời.
“Ông xã, chàng thích ở đây sao?” Lam Y Nhân không khỏi nghi hoặc hỏi.
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Ta lười chuyển sang chỗ khác.”
“Cũng được.” Lam Y Nhân đương nhiên sẽ không làm trái quyết định của Hạ Thiên. Nàng quay sang nói với vị quản lý kia: “Chuyện của nàng ta chẳng liên quan đến ta, chỉ cần ngươi bảo bọn họ lập tức rời khỏi nơi này, ta có thể chuyện cũ bỏ qua.”
Quản lý khách sạn sửng sốt, còn tưởng rằng mình nghe lầm.
“Ngươi đừng cho rằng ta đang nói đùa.” Lam Y Nhân thản nhiên nói: “Ngươi hẳn biết thân phận của ta. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, chỉ sợ danh dự khách sạn các ngươi sẽ rớt xuống ngàn trượng. Ngươi cảm thấy ông chủ của các ngươi có cảm kích ngươi hay không?”
Nữ nhân trang điểm đậm nổi trận lôi đình: “Ngươi cho rằng ngươi là ai? Đây là khách sạn của chú ta, Chu công tử, ngươi có thể ở đây hay không do ta quyết định.” Ả ta quay sang nói với quản lý khách sạn: “Ta bảo ngươi đuổi bọn họ ra, ngươi điếc à, hay là để ta đích thân gọi điện thoại cho chú của ta?”
Chung quy lực uy hiếp của Chu công tử vẫn lớn hơn một chút. Quản lý khách sạn một lần nữa nói với Lam Y Nhân và Hạ Thiên: “Mời hai vị lập tức rời khỏi khách sạn. Bằng không, đừng trách ta không khách sáo.”
“Ngươi định không khách sáo như thế nào?” Hạ Thiên cười hỏi.
Quản lý khách sạn sầm mặt lại, trong lòng vô cùng khó chịu. Hai nữ nhân kia bức ta còn chưa đủ, một tiểu bạch kiểm như ngươi không biết từ nơi nào xuất hiện lại dám nói chuyện với ta như thế? Ngươi coi ta là con mèo bệnh sao?
“Các ngươi tiến lên bắt hắn ném ra ngoài cho ta.” Quản lý khách sạn ra lệnh cho bảo an.
Đám bảo an liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn tiến lên nắm lấy tay chân Hạ Thiên. Trong lúc đang định nhấc lên, bọn họ phát hiện nhấc không được.
“Các ngươi làm cái gì vậy? Chưa ăn cơm à?” Quản lý khách sạn tưởng đám người kia đang giả bộ với hắn ta, giận dữ quát: “Ta bảo các ngươi ném hắn ra ngoài.”
“Lý quản lý, không phải chúng ta không ném mà là không nhấc hắn lên được.” Một bảo an trong đó mặt đỏ lên, dùng hết khí lực bú sữa mẹ nhưng vẫn không thể di chuyển được Hạ Thiên một tơ một hào nào.
Quản lý khách sạn bật cười: “Thân hình này của hắn nặng bao nhiêu ký chứ? Cân hết cỡ cũng chỉ một trăm cân, con mẹ nó các ngươi nhấc không nổi? Các ngươi đều ăn cứt hết à?”
Hạ Thiên thuận miệng nói: “Ngớ ngẩn chính là ngớ ngẩn, ăn cái gì cũng vô dụng thôi.”
Đám bảo an kia cảm thấy bị sỉ nhục, nghiến chặt răng xuất hết mười hai phần khí lực, mạch máu căng lên, cảm giác như một giây nữa sẽ nổ tung nhưng vẫn không hề có tác dụng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận