Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4346: Trước mặt của ngươi, ta nào xứng với danh xưng tiên tử chứ

“Hội chủ hội Chí tôn là cái thứ gì vậy?”
Hạ Thiên nhếch miệng, hoàn toàn không lĩnh tình. Tiêu Dao Tiên Tử lại càng lo lắng, vội vàng thúc giục: “Hạ Thiên, ngươi mau chóng cảm on đi. Đây chính là quyền vị gần với Thần Hoàng và Đại chí tôn. Hơn mười vị Chí tôn trong hội đều phải nghe hiệu lệnh của ngươi. Hội trưởng lão và Tiên Luật Ti cũng phải nhìn sắc mặt của ngươi mà làm việc.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, tùy ý nói: “Thật ngại quá, ta hoàn toàn không có hứng thú với việc thống lĩnh một bang.”
Những người vây xem đằng xa vốn đang kềm nén lửa giận, nghe Hạ Thiên nói xong, khí huyết dâng lên, ai nấy đều chửi ầm.
“Ngươi cho rằng ngươi là ai mà lại dám khinh thường chúng ta.”
“Cho dù ngươi muốn làm chủ, chúng ta cũng không đồng ý.”
“Chỉ là tiện tu ngoại vực mà cũng muốn một bước lên trời.”
“Kiên quyết không đồng ý. A miêu a cẩu mà cũng dám đến đây gây mất mặt.”
“Hắn trở thành Hội chủ hội Chí tôn sẽ trở thành tai nạn của liên minh.”
“Tuyệt đối sẽ dẫn liên minh đến tình trạng vạn kiếp bất phục.”
“…”
Những người này lòng đầy căm phẫn, quơ tay múa chân cực kỳ giống mấy cái bình xịt rõ ràng không có quyền nói chuyện nhưng lại cứ muốn chỉ điểm giang sơn.
Đáng tiếc, lời nói của bọn họ hoàn toàn không có trọng lượng. Mệnh Vô Thường trực tiếp ra lệnh: ‘Mau tham kiến Hội chủ tân nhiệm. Bằng không, lấy tội đại bất kính mà luận xử.”
Đám người vốn còn đang bàn tán ầm ĩ lập tức yên tĩnh như gà gỗ. Cái mũ đại bất kính thật sự quá dọa người. Nếu một khi ngồi vững, chẳng những tu vi bị phế, ngay cả tông môn và gia tộc cũng sẽ bị lưu vong.
Qua vài giây, rốt cuộc cũng có người quỳ xuống, cao giọng kêu lên với Hạ Thiên: “Ti hạ Tông chủ Kháo Sơn Tông Mạnh Thính Phong xin ra mắt Hội chủ.”
Có người dẫn đầu, những người khác cũng quỳ theo, lớn tiếng kêu to, chỉ sợ thua người khác.
Hạ Thiên hoàn toàn không thèm để ý đám ngớ ngẩn đó: “Ta không rảnh diễn trò cùng với các ngươi ở đây. Ta muốn đi tìm vợ Phù Diêu.”
“Không cần, ta đến rồi.”
Lời còn chưa dứt, một nữ nhân áo trắng bay đến, nhẹ nhàng rơi xuống bên trên vân đài.
“Vợ Phù Diêu, nàng không sao chứ?” Hạ Thiên nhìn người đến, lập tức mỉm cười, tự nhiên tiến lên ôm lấy cái eo nhỏ của nàng: “Ta còn đang định đi tìm nàng đây.”
Phù Diêu Tiên Tử gật đầu nói: ‘Ta không sao, nhưng ta trở về Phù Diêu giới một chuyến, chàng không trách ta chứ?”
Hạ Thiên khó hiểu hỏi: “Vợ Phù Diêu, ta trách nàng cái gì?”
“Ở Thiên Hà giới, chàng và Hạ Vô Kỵ đại chiến, ta không thể giúp được cái gì.”
Phù Diêu Tiên Tử có chút xấu hổ giải thích: “Về sau, chàng bị khí tức màu đen mang đi, ta cũng không thể ngăn cản.” “Ta không sao mà.” Hạ Thiên khoát tay, cười nói: “Nàng là vợ của ta, tại sao ta lại trách nàng chứ? Khi đó, nàng không nhúng tay vào là đúng. Ta cũng không có khả năng có chuyện gì, có cứu hay không cũng vậy thôi.”
Phù Diêu Tiên Tử thấy Hạ Thiên nói như vậy, không hề có chút qua loa hay ra vẻ, không khỏi cảm động: “Tuy nhiên, ta cũng không phải là không làm gì. Ta về Phù Diêu giới một chuyến, sau đó đến Chí Tôn Cung, chính là muốn tìm biện pháp giúp chàng phá cục.”
“Trở về Phù Diêu giới thì ta hiểu.” Hạ Thiên đầu tiên là gật đầu, sau đó lại lắc đầu: “Nhưng Chí Tôn Cung là nơi nào?”
“Là tẩm cung của Hội chủ hội Chí tôn.”
Không đợi Phù Diêu Tiên Tử trả lời, Tiêu Dao Tiên Tử đã xen vào, thay nàng giải thích: “Quy Nguyên Đỉnh trong truyền thuyết đang nằm trong tòa cung điện đó.”
Phù Diêu Tiên Tử không khỏi nhìn Tiêu Dao Tiên Tử: “Ngươi chính là Tiêu Dao Tiên Tử Tiêu Dao Nhi có danh xưng ba ngàn năm mới có?”
“Tần tiên tử, ngươi gọi ta Dao nhi là được rồi.”
Gương mặt xinh đẹp của Tiêu Dao Tiên Tử có vẻ hơi xấu hổ: “Trước mặt của ngươi, ta nào xứng với danh xưng tiên tử chứ, chẳng qua chỉ là loại liễu yếu đào tơ.”
“Ngươi không cần phải hạ thấp mình như vậy. Xưng hào tiên tử của ngươi cũng là có được trong bàn đào tiên hội, danh phù kỳ thực.”
Phù Diêu Tiên Tử cũng không âm dương quái khí, khen ngợi thật lòng: “Tông môn của ngươi không cường thế, ngươi có thể ra mặt trong liên minh cường giả san sát này, chứng tỏ ngươi không chỉ có dung mạo xuất chúng, hơn nữa còn rất chăm chỉ.”
“Thật sự không dám nhận.” Tiêu Dao Tiên Tử lắc đầu.
Hạ Thiên cảm thấy hơi mệt: “Vợ Phù Diêu, Tiểu Dao nhi, các nàng không cần ở đây khen qua khen lại, chúng ta nên tìm một nơi ngủ bù. Ta có chút buồn ngủ.”
“Chúng ta đến Chí Tôn Cung đi.”
Phù Diêu Tiên Tử nói: “Bọn họ không phải đã phong chàng làm Hội chủ hội Chí tôn sao? Vậy chúng ta có thể đường đường chính chính đến đó ở, làm cho bọn họ tức chơi.”
“Hì, không sao. Vợ Phù Diêu nàng quyết định đi.” Hạ Thiên mỉm cười nói, hai tay đã đi loạn trên người Phù Diêu Tiên Tử.
Hắn đối với chuyện ngủ ở đâu cũng chẳng có yêu cầu gì quá lớn, quan trọng là ngủ với ai thôi.
Trong khoảng thời gian này, hắn có cảm ngộ mới đối với Nghịch Thiên Bát Châm, không kịp chờ đợi muốn tìm người song tu… A, chia sẻ một chút.
“Chàng thật sự… khó trách trước khi đến đây, bọn họ đã nhắc nhở ta phải cẩn thận với chàng.”
Phù Diêu Tiên Tử từ giọng điệu của Hạ Thiên biết được hắn có ý gì, không khỏi bó tay.
Mặc dù nàng và Hạ Thiên thành lập quan hệ còn chưa tính là lâu, nhưng trong khoảng thời gian này nàng đều ở chung một chỗ với các nữ nhân của Hạ Thiên, cho nên hoặc nhiều hoặc ít cũng hiểu được tính nết háo sắc của Hạ Thiên.
Chỉ là không nghĩ đến hắn trải qua mấy cuộc chiến đấu, điều muốn làm nhất trong đầu lúc này cũng vẫn là chuyện đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận