Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4125: Có liên quan, mà còn liên quan rất lớn

“Ngươi nghĩ sai rồi, sự thật không phải như vậy.”
Hạ Thiên còn chưa lên tiếng, một âm thanh đã chen ngang vào.
Tinh thần Tô Mộng Lệ run lên, lập tức cảnh giác: “Ai? Mau ra đây.”
Chỉ thấy một nam nhân trung niên mặc áo trắng, khí độ tiêu sái chậm rãi bước đến: “Hạ Thiên, ngươi hại lão tử thật thảm. Chẳng lẽ ngươi không nên nói một câu xin lỗi với ta sao?”
“Đó là do ngươi tự tìm.” Hạ Thiên nhếch miệng, gương mặt hoàn toàn không có chút áy náy.
Người đến chính là Từ Côn Luân. Ông rốt cuộc cũng thoát khỏi trói buộc của ngân châm Hạ Thiên. Không biết Hạ Thiên đi đâu, ông dự định về Tiểu Tiên Giới chờ hắn, nghĩ không ra lại chó ngáp phải ruồi.
“Ngươi đúng là… được rồi.”
Từ Côn Luân cũng biết Hạ Thiên là tính tình gì. Huống chi, bây giờ ông còn được xem là thuộc hạ của hắn. Thế là, ông đành nhịn đứa con rể tiện nghi này: “Lúc này, ngươi có thể để cho ta nói chuyện mà ta điều tra ra được không?”
“Tùy ngươi, ngươi muốn nói thì nói thôi.” Thái độ của hắn giống như làm gì cũng được.
Nhất thời, Từ Côn Luân không biết nên nói cái gì.
Hạ Thiên có chút không kiên nhẫn: “Muốn nói thì nói nhanh lên. Ta cho ngươi mười phút, ta còn phải đến đảo Cuồng Hoan nữa.”
“Thật ra, trước kia sở dĩ Thiên Ngoại Thiên có nhiều trận pháp như thế chính là để che giấu những khe nứt không gian này.” Từ Côn Luân im lặng vài giây, cuối cùng vẫn quyết định nói về những khe nứt không gian trước mắt trước: “Về phần vì sao nơi này lại có khe nứt không gian, hình như là có liên quan đến một trận đại chiến mấy vạn năm trước. Tuy nhiên, điều tiếc nuối chính là, liên quan đến trận đại chiến này, ta cũng chỉ nghe Huyền Dương Tiên Đế đề cập qua mấy câu. Lúc đó, ta cũng đã đọc qua vô số cổ tạ, nhưng đều không có đáp án chính xác.”
Hạ Thiên ngáp một cái, có chút mất kiên nhẫn: “Không có đáp án chính xác thì thôi, cần chi phải truy đến cùng. Dù sao chúng cũng chẳng liên quan gì đến ta.”
“Có liên quan, mà còn liên quan rất lớn.” Từ Côn Luân hiển nhiên đã điều tra qua, cho nên câu tiếp theo liền tóm lấy điểm mà Hạ Thiên vừa nói: “Bên trong khe nứt không gian, đa số đều có liên quan đến Tiên Vân đại lục.”
Hạ Thiên nhướng mày, quả thật có chút hứng thú: “Ngươi nói tiếp đi.”
“Mấy chục năm trước, Nguyệt Thanh Nhã và Dạ Ngọc Mị đã tiến hành quyết chiến, kết quả dẫn phát thời không loạn lưu, từ đó bị truyền tống đến trái đất.” Từ Côn Luân ho nhẹ một tiếng, thoáng trầm ngâm nửa phút, suy tính từ ngữ tiếp theo: “Khi đó, Tiểu Tiên Giới thật ra cũng đã phát hiện điểm này, nhưng lúc đó Tiểu Tiên Giới có quy tắc không được can thiệp giới thế tục, cho nên chỉ có thể phái một người đến tiếp xúc với bọn họ. Về sau, người đó cũng đã đạt thành một chút ăn ý với bọn họ. Đây là nói sau, không phải trọng điểm lần này mà ta muốn nói.”
“Vậy thì ngươi vào thẳng trọng tâm đi.” Hạ Thiên thúc giục.
“Trọng tâm nằm ở chỗ, vì sao đỉnh núi tuyết lại là điểm truyền tống giữa Tiên Vân đại lục và trái đất?”
Từ Côn Luân càng nói càng thuận miệng, giọng nói cũng trầm bổng du dương. Đáng tiếc, Hạ Thiên đối với mấy kiểu kể chuyện xưa này một chút cũng không ưa, cũng không phản ứng.
Ngược lại Tô Mộng Lệ lại hiếu kỳ hỏi: “Vì sao vậy?”
“Khả năng duy nhất chính là Tiên Vân đại lục và trái đất đã sớm có liên hệ.” Từ Côn Luân đưa ra một phỏng đoán to gan: “Hoặc có thể nói như vậy, trước kia Tiên Vân đại lục vô cùng có khả năng thường xuyên liên lạc với trái đất, nhưng hai giới phát sinh một trận đại chiến, thông đạo này đã bị người ta bịt lại. Năm đó, Nguyệt Thanh Nhã và Dạ Ngọc Mị trùng hợp phá vỡ chỗ sơ hở, sau đó được truyền tống đến trái đất bên này.”
Tô Mộng Lệ cau mày: ‘Ngươi nói cái gì? Tại sao ta nghe có chút không hiểu lắm?”
“Có cái gì mà không hiểu chứ?” Hạ Thiên rất nhanh đã nghĩ thông suốt: “Bên trái đất không biết có bao nhiêu phúc địa động thiên, có một số khả năng chính là khe nứt không gian, không cẩn thận kết nối đến giới tu tiên khác. Nhưng khe nứt này lại không ổn định, lúc nào cũng có thể bị chôn vùi. Đương nhiên cũng sẽ có cái cực kỳ ổn định, nhưng khe nứt đó sẽ tạo thành hai kết giới, hoặc trái đất bị thế giới khác chiếm đoạt hoặc trái đất bị thế giới khác đồng hóa một phần.”
Từ Côn Luân gật đầu, kích động nói: “Không sai, ý của ta chính là như vậy. Năm đó, Tiên Vân đại lục vô cùng có khả năng bị trái đất đồng hóa, cho nên mới dẫn phát một trận đại chiến, cuối cùng bị khe nứt này chặn lại.”
“Không thể nào.” Tô Mộng Lệ lắc đầu: ‘Linh khí trái đất mỏng manh, làm sao có thể tranh được thế giới tu tiên của Tiên Vân đại lục chứ?” “Ha ha, hai thế giới tranh đấu khác với người. Đó là một quá trình cực kỳ lâu dài.” Từ Côn Luân cười khẽ, dường như đã sớm chờ vấn đề này: “Có thể làm cho hai thế giới dần dần hướng đến cân bằng chỉ có một khả năng, có một ngoại lực không thể chống đỡ được.”
Tô Mộng Lệ thở dài: “Ý của ngươi là chuyện Phù Diêu Tiên Tử đến trái đất?” “Không phải.” Từ Côn Luân lắc đầu: “Phù Diêu Tiên Tử đến chỉ muốn ổn định trái đất. Người dụ dỗ chiến đấu, ngăn cách triệt để hai giới hẳn đã xuất hiện còn sớm hơn so với nàng, rất có thể là thời đại thần thoại. Khi đó, trên trái đất tràn đầy Thần tộc, còn chưa dời đến địa tâm.”
Hạ Thiên nghe xong, không còn cảm thấy hứng thú: “Đủ rồi, ta lười nghe mấy thứ này nữa. Nếu ngươi muốn kể chuyện xưa, đến Thanh Phong Sơn tìm vợ Y Y. Nàng ấy thích nghe mấy chuyện xưa này lắm.”
“Haiz, đây chính là phát hiện trong đại của ta khi đến Tam Thanh Sơn.” Từ Côn Luân nói với Hạ Thiên: “Vị lão đạo trưởng trong Tam Thanh Cung muốn gặp ngươi, bàn với ngươi một số…”
Hạ Thiên thả người bay đi: “Ta không rảnh nói chuyện trời đất với lão đầu tử đó.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận