Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2204. Hạ trùng bất khả ngữ băng

Hạ Thiên nhìn người áo đen giống như là đang nhìn một tên thiểu năng trí tuệ, bất mãn nói: "Câu này chắc là do ta nói mới đúng! Ta và Tiểu muội chân dài xuống đáy biển chơi, kết quả ngươi bày mưu tính kế kiếm chuyện gây sự. Rõ ràng đánh không lại ta, còn gọi người tới làm phiền năm lần bảy lượt, bây giờ ta rất là khó chịu, cho nên hôm nay ngươi chết chắc rồi, triệt triệt để để chết chắc, sẽ không còn có phân thân gì nữa đâu."
"Hạ Thiên, những chuyện đó đều là do bản tôn làm, không liên quan gì tới ta cả." Người áo đen nhìn thẳng Hạ Thiên, nói với giọng điệu thương lượng: "Mặc dù ta là phân thân của hắn, nhưng ta có ý thức tự chủ của bản thân, ngươi không thể đổ hết tội lỗi của hắn lên người ta được."
"Vậy còn chuyện xảy ra ở nhà họ Triệu dạo gần đây thì sao?" Triệu Thanh Thanh nghe được lời này, không khỏi lạnh lùng cười một tiếng: "Chuyện hôm nay thì sao, chẳng lẽ cũng không dính dáng gì tới ngươi sao?"
"Chuyện ấy thì có chút liên quan." Người áo đen gật đầu thừa nhận, giọng điệu lại tương đối bình thản: "Nhưng đây không phải là chuyện lớn gì. Hạ Thiên, ngươi và ta đều là tu tiên giả, không cần thiết có mâu thuẫn bởi vì một chút sâu kiến. Ta biết các cô vợ của ngươi đều không có ở đây, chắc các nàng đang ở dị giới, chẳng lẽ ngươi không muốn đi tìm các nàng sao?"
Người áo đen nhìn Hạ Thiên không có phản ứng gì, thế là tiếp tục thuyết phục: "Nhưng với tu vi bây giờ của ngươi, muốn vượt qua giới hạn e rằng còn chưa được. Mà ta chỉ một lòng muốn trở lại Liên minh Tu Tiên, không hề quan tâm những chuyện khác, bố trí bẫy giết ngươi cũng không phải là mục đích của ta, đó chỉ là một thủ đoạn buộc ngươi xuất hiện đàm phán."
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: "Di ngôn của ngươi thật dông dài, còn chưa nói xong sao?"
"Hạ Thiên, ngươi vẫn còn chưa rõ sao?" Nghe Hạ Thiên nói như vậy, người áo đen tức giận đến mức có chút không khống chế được, "Chắc hẳn ngươi đã đoán được chân tướng của Bí cảnh Quy Khư rồi đúng không? Sau mặt tường có chân nguyên khổng lồ, chỉ dựa vào sức mạnh của một người căn bản là không cách nào mở ra được, cho nên ngươi và ta nhất thiết phải liên thủ lại. Đầu tiên là phá vỡ bức tường kia trước, sau đó chúng ta chia đều chân nguyên bên trong, thậm chí những thứ khác sau bức tường kia ta cũng không cần, toàn bộ đều thuộc về ngươi, ngươi thấy thế nào?"
"Rốt cuộc cũng nói di ngôn xong rồi sao?" Hạ Thiên nói với vẻ mặt tùy ý: "Vậy ngươi có thể đi chết rồi."
"Quả nhiên chẳng thể đàm luận về băng giá với côn trùng mùa hè (*)." Người mặc áo choàng thở dài một tiếng, giọng điệu lạnh lẽo, "Hạ Thiên, ngươi có thể chất tuyệt cao như thế mà lại không biết trân quý, quả thật là phung phí của trời. Nếu đã như thế, vậy thì không có gì để thương lượng nữa."
(*) Hạ trùng bất khả ngữ băng -
夏虫不可


语冰

: Chẳng thể đàm luận về băng giá với côn trùng mùa hè. Chúng không biết và cũng không thể tưởng tượng ra điều đó, bởi vì vòng đời của chúng không bao giờ trải qua mùa đông. Ý chỉ người có kiến thức thiển cận, tầm nhìn hạn hẹp. Đồng nghĩa với câu Ếch ngồi đáy giếng.
Tiếng nói vừa dứt, chỉ thấy một thanh đao màu đen cương mãnh vô trù chém thẳng về phía Hạ Thiên.
Sóng xung kích của đao khí khiến không khí vang lên những tiếng nổ đôm đốp vang dội, phòng ở và mặt đất đều bị nhấc lên rồi thổi bay, phác thiên cái địa.
Triệu Thanh Thanh cảm nhận được một đao ấy tràn ngập sát ý, làm cho máu khắp người nàng như đông lại. Viên Thế Hoàng càng lộ ra sắc mặt tái xanh, hiển nhiên là lần đầu tiên đối mặt với sát chiêu của tu tiên giả, hắn không ngờ rằng nó lại kinh khủng tới như vậy.
Hạ Thiên vươn tay ôm vòng eo nhỏ nhắn của Triệu Thanh Thanh, nhanh chóng vọt sang một bên, còn thuận thế đạp Viên Thế Hoàng một cước, đá văng hắn xa mấy chục mét, cũng may đối phương không có bị đá chết.
"Để ta xem ngươi trốn được tới bao lâu?" Giọng nói của người áo đen từ trong khói đen đầy trời truyền ra, khí thế lại tăng vọt lần nữa, những thứ trong phạm vi hai ba mươi mét đều bị nhấc khỏi mặt đất như là gặp phải vòi rồng.
Khói đen cuồng quyển rồi lại phân hóa ra mấy chục đao khí màu đen, đồng loạt bắn về phía Hạ Thiên.
Hạ Thiên ôm Triệu Thanh Thanh tránh trái trốn phải, không bao lâu thì những đao khí bay ra ngoài đó lại ngưng trệ giữa không trung, tiếp theo liên kết với nhau thành một cái kết giới hình lập phương khổng lồ chừng mười mét, Hạ Thiên và Triệu Thanh Thanh bị giam cầm ở bên trong.
Đao khí không ngừng bay qua lại trong kết giới, tốc độ càng lúc càng nhanh, tốc độ né tránh của Hạ Thiên và Triệu Thanh Thanh cũng tăng lên, hai bên truy đuổi, dường như đang tỷ thí xem ai đạt tới tốc độ cực hạn trước.
Rất rõ ràng, tốc độ của người áo đen đã đạt đến cực hạn trước, hắn không thể không tạo ra thêm vài đạo đao khí nữa, ý đồ lấy số lượng thu hẹp phạm vi né tránh của Hạ Thiên và Triệu Thanh Thanh lại.
"Chẳng lẽ ngươi không còn chiêu gì khác nữa à?" Hạ Thiên có chút nhàm chán nói, "Chiêu này ta đã chơi chán rồi, đổi cái khác đi."
"Vậy như ngươi mong muốn!" Người áo đen gầm thét một tiếng, chỉ thấy kết giới hình lập phương lấy tốc độ mà mắt thường không thể nhận ra thu nhỏ chỉ còn lớn chừng quả đấm.
Người áo đen là khách đến từ dị giới, bản thể của hắn chính là một luồng khói đen, cho nên không quan trọng to nhỏ, hình dạng và trọng lượng, nhưng mà Hạ Thiên và Triệu Thanh Thanh dù sao cũng là con người, trong tích tắc bị ép lại chỉ còn cỡ nắm tay, không cần suy nghĩ cũng biết chắc chắn là bị ép thành thịt nát.
Trước mắt nên làm cái gì bây giờ? Sắc mặt Viên Thế Hoàng tái xanh, cảm giác có chút không ổn, nếu Hạ Thiên thật sự bị giết chết, như vậy hắn và nhà họ Viên cũng sẽ bị người áo đen này tiêu diệt.
Một giây sau, người áo đen lại lộ diện lần nữa, há miệng nuốt chửng luồng khói đen to cỡ nắm tay kia vào bụng.
"Hừ, mặc dù tu vi của ta không cao, nhưng ở phương diện pháp thuật lại mạnh hơn bản tôn một chút." Người áo đen liếm môi một cái, vẻ mặt chưa thỏa mãn, sau đó quay sang nhìn về phía Viên Thế Hoàng đang khẩn trương: "Viên Thế Hoàng, sự thật chứng minh, lựa chọn của ngươi sai rồi."
Viên Thế Hoàng cũng không có quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, chỉ đốt một điếu thuốc: "Xem ra đúng là ta đã sai rồi."
"Bây giờ ngươi có hối hận thì cũng quá muộn." Người áo đen lạnh lùng nói: "Ta vốn dĩ niệm tình ngươi còn có chút tư chất, muốn bồi dưỡng ngươi một chút. Đáng tiếc ngươi không biết tốt xấu, còn dám bán đứng ta. Ta không thể để ngươi sống nữa, nhà họ Viên cũng sẽ chôn vùi bởi vì ngươi."
"Ta nói ta sai rồi không phải là bởi vì chuyện này." Viên Thế Hoàng lắc đầu, cảm thán nói: "Ta nên khuyên cha mẹ sinh thêm vài cô con gái xinh đẹp, như vậy thì nhà họ Viên chúng ta đã sớm là đệ nhất thế gia rồi, làm gì tiện nghi hai anh em Triệu Công Tử và Triệu Hiểu Trác nữa chứ."
"Ngươi nói vậy là có ý gì...... Ách?" Người áo đen sững sờ, tiếp đó sắc mặt đại biến, thân hình lập tức hóa sương mù dày đặc.
Đáng tiếc, đã quá muộn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận