Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3815: Ngươi không ngại thử một chút

….
Tuyết Thành, phòng khách Bạch gia.
Một lão đầu hói khoảng hơn sáu mươi tuổi đang tiếp đãi Ninh Vọng Hải và Ninh Nhụy Nhụy.
“Ninh sư huynh, nghĩ không ra bốn mươi năm rồi mà vẫn có thể gặp lại huynh.” Lão đầu hói mỉm cười châm trà cho Ninh Vọng Hải, rồi lại nhìn Ninh Nhụy Nhụy: “Đây là cháu gái của huynh sao? Quả nhiên đẹp như tiên nữ, nhưng khí độ không thua kém đấng mày râu.”
Ninh Nhụy Nhụy mỉm cười: “Ông quá khen rồi, ta chỉ là một người bình thường mà thôi.”
“Ha ha, không cần khách sáo như vậy.” Lão đầu hói lắc đầu, lại rót một tách trà cho Ninh Nhụy Nhụy: “Ta và gia gia của ngươi là sư huynh đệ nhiều năm. Ngươi gọi ta một tiếng gia gia cũng không đủ. Đúng lúc ta có một đứa cháu ngoan, cũng là nhất biểu nhân tài, chi bằng ta giới thiệu cho hai đứa làm quen, nói không chừng có thể thân càng thêm thân.”
Gương mặt Ninh Nhụy Nhụy không khỏi hiện lên sự lúng túng, nhưng ngại bối phận đối phương, cũng không tiện nói câu nào.
“Được rồi, Cao Vạn Phu, ngươi im lặng đi.” Ninh Vọng Hải lên tiếng: “Bạch Vạn Bang đâu? Hắn ta mời ta đến nhưng người thì lại không thấy đâu, để ngươi ở đây tra tấn ta là có ý gì?”
Lão hói đầu hơi ủy khuất nói: “Haiz, Ninh sư huynh, lời này của huynh làm tổn thương ta đấy. Năm đó, ta luôn là người ủng hộ huynh. Bây giờ, ta vẫn cảm thấy huynh mới là Chưởng môn tương lai của phái Tuyết Sơn.”
“Này, năm đó, thiếu chút nữa ngươi hại chết ta đấy.” Ninh Vọng Hải bất vi sở động, mặt không thay đổi: “Nếu không phải nể tình cũ, còn có mặt mũi của Bạch Vạn Bang, ngươi đã sớm chết trong tay của ta rồi.”
Ninh Nhụy Nhụy hơi sửng sốt. Ban đầu, nàng còn tưởng rằng người này với gia gia của nàng là bạn cũ lâu năm, nghĩ không ra lại là cừu nhân.
Hai người có mối thù sinh tử, lại có thể bình tĩnh ngồi nói chuyện với nhau như thế, quả nhiên giang hồ không phải lúc nào cũng chém chém giết giết mà còn phải nói đến ân tình.
Đương nhiên, nàng là cháu, cũng không tiện vượt cấp thay gia gia của nàng làm gì. Nàng tin rằng gia gia của nàng tự có cách xử lý. Nàng cứ yên lặng theo dõi kỳ biến là được. Nếu thật sự có biến cố, đến lúc đó nàng sẽ giúp gia gia giải quyết.
“Ha ha ha, Ninh sư huynh vẫn bá khí như vậy.” Lão đầu hói cười càng vui vẻ hơn, thậm chí còn vỗ tay: “Quả nhiên, Bạch sư huynh mời huynh về là đúng. Có huynh ở đây, những người kia hẳn sẽ sinh lòng xấu hổ. Đến lúc đó chúng ta nhất định có thể thành sự.”
Ninh Vọng Hải thản nhiên hỏi: “Các ngươi muốn thành sự chuyện gì?”
“Đương nhiên là lấy lại phái Tuyết Sơn.” Ánh mắt lão đầu hói phút chốc thay đổi, trở nên lăng lệ: “Đây chính là môn phái truyền thừa của thế hệ Bạch gia, bây giờ lại bị một nữ nhân khác họ nắm trong tay, quả thật là một sự nhục nhã của chúng ta.”
“Ha ha, mặc kệ môn phái hay là gì khác, xưa nay cũng không phải vật của một nhà.” Cái nhìn của Ninh Vọng Hải thoáng hơn, cũng không tán đồng với lời nói của lão đầu hói: “Nếu nàng ta làm tốt, chúng ta chẳng những không nên phản đối mà còn ủng hộ thì đúng hơn.”
Con mắt lão hói đầu khẽ nheo lại, mỉm cười: “Cũng đúng, vẫn là Ninh sư huynh cao kiến.”
Ninh Nhụy Nhụy cau mày. Vừa rồi, nàng rõ ràng nhìn thấy sự tàn khốc trong mắt người này. Ông ta nhất định có vấn đề.
Rõ ràng đã động sát tâm nhưng gương mặt lại hiền lành, loại người này vô cùng nguy hiểm.
“Ta đến đây thuần túy chỉ là nể tình cảm lúc trước. Chuyện năm đó, đích thật vẫn còn nghi vấn còn chưa được giải.” Ninh Vọng Hải vẫn bình tĩnh như nước giếng cổ không gợn sóng: ‘Các ngươi muốn làm gì thì cứ việc làm, ta không quản nhưng chưa chắc sẽ ủng hộ.”
Lão đầu hói cười khẽ: “Ninh sư huynh, điều này không giống với huynh năm đó. Tuyết Thủ Độc Hành, đây chính là danh xưng ngạnh hán nổi tiếng, từ lúc nào huynh trở nên lề mề như vậy.”
“Ngươi cũng biết là năm đó.” Ninh Vọng Hải thản nhiên đáp lại: “Bây giờ ta chỉ là người bình thường, trải qua thời gian sinh sống bình thường, con cháu thành đàn, hưởng thụ thú vui gia đình.”
“Tại sao ta nghe nói ngươi không ở cùng với con cháu của mình?” Lão đầu hói vạch trần nội tình của Ninh Vọng Hải: “Bọn họ đều dọn đến tinh đảo, chỉ để lại huynh và đứa cháu gái ở Quế thành. Đây cũng là niềm vui gia đình sao?”
Ninh Vọng Hải mỉm cười: “Cãi nhau với con cháu đương nhiên cũng là niềm vui gia đình. Điều này ngươi không có được đâu.”
Sắc mặt lão đầu hói trở nên lạnh như băng, trong tay thoáng dùng sức bóp nát cái tách, sau đó thả lỏng tay để mảnh vỡ rơi xuống đất.
“Ha ha, thật ngại quá, người đã già, ngay cả tách cũng cầm không chắc.” Lão đầu hói thừa cơ tìm cớ, hàm hồ cho qua chuyện.
“Được rồi, không cần phải giả bộ nữa.” Ninh Vọng Hải cũng không kiên nhẫn: “Gọi điện thoại bảo Bạch Vạn Bang đến đây đi. Ta muốn nói chuyện với hắn ta. Ngươi thì coi như xong, còn chưa đủ tư cách nói chuyện với ta.”
Lão đầu hói cười khẽ, tinh quang đại thịnh trong mắt: “Ninh sư huynh, vẫn giấu không được huynh. Vừa nãy ánh mắt của huynh giống như giếng cổ không gợn sóng, trong nháy mắt đã lóe sáng sóng to, bá khí vô song.”
Chợt, giọng nói của ông ta lạnh lùng xuống: “Tuy nhiên, đan điền khí hải của huynh đã sớm bị phế đi, võ công cũng không còn nhớ, nhưng sư đệ ta lại vẫn luôn khổ tu, ngươi thật sự cho rằng ngươi có thể bắt được ta?”
Hai tay lão đầu hói đột nhiên thay đổi, giống như hai tấm huyền thiết: “Bây giờ ta muốn bóp chết ngươi thì sẽ bóp chết ngươi. Cho dù Bạch sư huynh trở về cũng không còn cách nào.”
Ninh Nhụy Nhụy rốt cuộc không thể nhẫn nại được nữa: “Nếu ông dám hành động thiếu suy nghĩ, ta có thể giết chết ông bất cứ lúc nào, ông không ngại thử một chút đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận