Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3471: Đánh ngươi còn cần lý do sao?

“Anh rể, tại sao ngươi lại đánh ta?” Ninh Thụy Thần khó hiểu hỏi.
Hạ Thiên bất mãn nói: “Đánh ngươi thì đánh, còn cần lý do sao?”
“Được, ngươi lợi hại, ngươi nói sao thì vậy.” Ninh Thụy Thần không dám cứng rắn với Hạ Thiên, một lần nữa khẩn cầu: “Anh rể, ngươi không định dạy ta chút bản lãnh nào sao? Nói thế nào ta cũng là em vợ ngươi mà.”
“Không dạy.” Hạ Thiên trả lời rất dứt khoát: “Ngươi phế vật lắm, dạy cũng vô dụng thôi.”
Ninh Thụy Thần có chút bó tay: “Anh rể, ngươi nói tổn thương người khác quá.” Hơn nữa, ngươi lợi hại như vậy, chẳng lẽ không thể tùy theo khả năng đến đâu mà dạy sao? Thiên tài có phương pháp của thiên tài, phế vật có phương pháp của phế vật chứ.”
“Dạy ngươi một chiêu thì được.” Hạ Thiên cảm thấy Ninh Thụy Thần nói cũng không sai: “Sau khi học xong, chỉ cần không phải đối đầu với tu tiên giả, trên cơ bản sẽ không thua ai.”
“Quá tốt rồi, ta nhất định sẽ học thật tốt, tuyệt không lười biếng.” Ninh Thụy Thần hưng phấn nhảy dựng lên.
Hạ Thiên đưa tay trái ra, năm ngón tay thành trảo, đột nhiên phát lực, chỉ nghe tiếng bốp vang lên, không khí trong lòng bàn tay đã bị bóp nát.
“Quá mạnh rồi.” Ninh Thụy Thần còn tưởng rằng mình hoa mắt, nhưng sau hai lần thử, cảm giác không được bình thường: “Anh rể, ngươi như vậy không phải hầu tử hái đào sao?”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Ta chẳng qua tâm ngươi gọi chiêu này là gì, có học được hay không. Tóm lại, đừng làm phiền ta nữa.”
“Chiêu này còn cần phải học sao?” Ninh Thụy Thần có chút khóc không ra nước mắt: “Anh rể, ngươi quá qua loa ta rồi.”
“Ngươi đúng là đáng ghét.” Hạ Thiên ngáp một cái, ngân châm xuất hiện giữa ngón tay, nhẹ nhàng đâm một cái vào cánh tay trái của Ninh Thụy Thần: “Bây giờ thì được rồi, một châm này đủ để ngươi dùng cả đời.”
Ninh Thụy Thần ngẩn người, bỗng dưng một lần nữa đánh ra chiêu Hầu Tử Hái Đào, tiếp theo, một luồng khí kình mênh mông sinh ra bên trong cánh tay trái, trong nháy mắt truyền đến lòng bàn tay.
Bốp.
Lòng bàn tay Ninh Thụy Thần giống như có một hạt đào, kết quả dễ dàng trở bàn tay bóp nát.
“Đúng là lợi hại. Ninh Thụy Thần mừng rỡ: “Anh rể, ngươi đâm ta thêm mấy châm nữa đi, tốt nhất đâm hết toàn thân.”
“Cút sang một bên.” Hạ Thiên khó chịu nói: “Đã nói chỉ có một chiêu. Nếu ngươi còn làm phiền ta, ta đánh ngươi đấy.”
“Được, không làm phiền ngươi nữa.” Ninh Thụy Thần không ngừng thử một chiêu này, nhung khi dùng tay phải thử, quả nhiên không có lực: “Về sau ta sẽ có tay trái hoàng kim? A, không đúng, ta thuộc đội nhảy cầu. Anh rể, nếu không, ngươi châm cho ta hai chân… A!”
Lời còn chưa nói hết, cả người Ninh Thụy Thần đã bay lên, bay ra khỏi nhà, rơi xuống lề đường.
“A, đầu của ta.” Ninh Thụy Thần bò dậy từ dưới đất, sờ lên đầu, một mảng da bị tróc ra, đau đến có chút nhịn không được: “Tên này nặng tay quá, một chút mặt mũi cũng không cho.”
Lúc này, một đôi giày da sáng loáng xuất hiện trước mặt Ninh Thụy Thần.
“Ngươi là ai? Tại sao lại đứng trước cửa nhà Nhiếp Tiểu Lý?” Giọng nói chủ nhân đôi giày hơi khàn, khó phân biệt nam nữ.
Ninh Thụy Thần đứng lên, phủi bụi trên quần áo, sau đó đưa mắt nhìn người đến. Hắn ta phát hiện dáng dấp đối phương khá trung tính, vô thức hỏi: “Ngươi rốt cuộc là nam hay nữ vậy?”
Người đến khó chịu nói: “Liên quan gì đến ngươi? Ngươi là ai, vì sao lại lăn từ trong nhà của Nhiếp Tiểu Lý ra thế?”
“Gia gọi là bay, không gọi là lăn.” Ninh Thụy Thần đáp.
“Bớt làm bộ đi, ngươi mau trả lời ta.” Người đến nói chuyện không được khách sáo: “Không thì cũng đừng cản đường, cút sang một bên.”
Ninh Thụy Thần tức cười: “Vậy ngươi là ai? Ta dựa vào cái gì mà phải nhường đường cho ngươi?”
“Con mẹ nó, ngươi muốn kiếm cớ đúng không?” Lửa giận người kia tăng lên, hung hăng trừng mắt với Ninh Thụy Thần: “Ngươi có tránh qua cho ta đi không?”
“Đường rộng như vậy, còn cần ta tránh sao?” Ninh Thụy Thần cũng có chút khó chịu, chỉ vào khoảng trống xung quanh: “Ngươi không phải muốn ta nhường đường chứ? Ta thấy ngươi đến gây chuyện thì có.”
Người đến cười nhạo một tiếng, bỗng dưng lấy một thanh khảm đao từ trên lưng xuống, gác lên cổ Ninh Thụy Thần: “Lão tử chính là đến gây chuyện đấy, mục tiêu chính là mẹ con Nhiếp Tiểu Lý. Ngươi muốn cản trở, ta sẽ thành toàn cho ngươi.”
“Nếu là như vậy, ta cũng thành toàn cho ngươi.” Ninh Thụy Thần cũng không sợ hãi, tay trái bỗng dưng phát lực, năm ngón tay thành trảo, bóp vào vị trí nhạy cảm của người đến.
Chỉ trong nháy mắt, gà bay trứng vỡ.
“A!”
Người đến không kịp phòng bị, trong nháy mắt đau đến không muốn sống, miệng la lên: “Giết người, cứu mạng.”
“Giết cái đầu ngươi đấy.” Ta không dùng toàn lực, cùng lắm thì nhức trứng thôi.” Ninh Thụy Thần cười nhạo một tiếng, đoạt lại con dao, đập vào mặt nói: ‘Nói đi, ngươi là ai? Tìm Tiểu Lý để làm gì?”
“Tại sao lão tử lại phải nói cho ngươi biết?” Người đến vẫn cứng họng nói.
“Vậy đừng trách ta bóp nát trứng còn lại của ngươi nhé.” Ninh Thụy Thần cười lạnh.
“Đừng, đừng, ta nói.” Người đến bị dọa sợ, lập tức nói: “Thật ra ta là em, em họ của Nhiếp Tiểu Lý. Ta tên Nhiếp Kim Bằng. Ta tìm Tiểu Lý để hỏi xem cha ta đi đâu. Ông ấy cũng đến Quế thành, bây giờ còn chưa thấy về.”
“Cha ngươi?” Ninh Thụy Thần sửng sốt: “Là người nào?”
Người kia đáp: “Cha ta tên Nhiếp Trường Sinh.”
“A, ta biết.” Ninh Thụy Thần chậm rãi thả lỏng người kia: “Nhưng Tiểu Lý tạm thời không rảnh gặp ngươi. Thuận tiện nói một câu, cha ngươi không còn nữa rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận