Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2561: Sẽ không ai phát hiện đâu

Tô Bối Bối thích đi du lịch, cũng không phải vì muốn đi đâu, mà là ưa thích cảm giác xuất phát, và khám phá một vài cảnh đẹp mà người khác thường không chú ý đến.
Vì vậy, đối với các danh lam thắng cảnh mà mọi người đều biết, nàng cũng chẳng có nhiều hứng thú.
Càng quan trọng hơn là, chỉ cần có thể tránh khỏi sự quấy rầy của tên đại sắc lang Hạ Thiên, thì đi đâu kỳ thực cũng không quan trọng.
Mấy ngày trước, sau khi rời khỏi thành phố Giang Hải, Tô Bối Bối muốn đi Vân Lĩnh tham quan, kết quả là lúc đang ngồi xem tạp chí trên tàu cao tốc, thì tình cờ thấy được một điểm du lịch hầu như không nổi danh gì mấy ở trong nước, chính là núi Vũ Công ở Phát Vân Giới, trên tạp chí có giới thiệu rằng sẽ tổ chức lễ cắm trại trong diện tích 10 vạn mẫu, việc này quả thật rất hợp sở thích của nàng.
Tưởng tượng mà xem, trên bãi cỏ bát ngát, một thân một mình nằm trong một chiếc lều, ngẩng mặt lên trời là tinh không bao la, sau đó yên lặng nghe nhạc, thật ra cũng là một cách để giảm stress vô cùng hiệu quả.
Thế là, Tô Bối Bối lập tức đổi điểm đến, đi tới núi Vũ Công.
Trong mấy ngày kế tiếp, nàng khá vui vẻ, ban ngày nhìn ngắm phong cảnh, ban đêm thì ngủ ngon giấc, sau đó lẳng lặng đợi lễ cắm trại bắt đầu.
Chỉ là Tô Bối Bối không ngờ rằng, buổi tối khi sắp tới lễ cắm trại, thì chỗ và chiếc lều mà nàng đã chọn lại bị người khác cướp lấy, người phụ trách lại còn khuyên nàng nhường chỗ và lều cho người nọ.
"Ý ngươi là sao, có phải là thấy ta dễ ức hiếp không?" Tô Bối Bối bất mãn, nhìn một nam tử trung niên bụng phệ đứng ở trước mặt nàng, "Ta đã thanh toán tiền, ta sẽ không nhường chỗ và lều, buổi tối ta sẽ ngủ ở đấy."
"Mỹ nữ, ngươi nói thế là không đúng." Nam tử trung niên kia chính là lão bản cho thuê lều và chỗ, trên mặt hắn không có chút áy náy nào, thậm chí còn đanh đá, nói: "Tiền của ngươi, hiện tại ta có thể trả lại cho ngươi, còn về chỗ và lều đó đã có người khác coi trọng, ta cũng đã đáp ứng bọn họ."
"Chẳng qua là người khác trả nhiều tiền hơn." Tô Bối Bối không muốn bị phá hỏng tâm tình bởi loại chuyện nhỏ này, trực tiếp nói: "Ta có thể cho ngươi giá gấp mười lần, tốt nhất là đừng đến làm phiền ta."
"Giá gấp mười lần?" Không thể không nói, lão bản mập quả thật có chút động lòng, lại hỏi lần nữa: "Ngươi nói thật chứ?"
Tô Bối Bối không nhịn được nói: "Lừa ngươi thì có ích gì chứ, hiện tại ta có thể đưa tiền cho ngươi, nhưng mà, ta không muốn bị làm phiền thêm lần nào nữa."
"Được được được, ai nhiều tiền hơn thì người đó thắng." Lão bản mập cười tươi như hoa, ngay lúc muốn gọi điện thoại, bỗng nhiên có một cánh tay vươn ra từ bên cạnh, đập điện thoại di động của hắn xuống đất.
Lão bản mập tức đến nỗi há mồm liền mắng chửi: "Đậu móa, là tên nào, nếu điện thoại di động của lão tử bị rớt bể, ngươi đền nổi không!"
"Ta đập đó, có ý kiến à?" Người mở miệng chính là một tên lưu manh tóc vàng có bộ dáng hơi hèn mọn, thái độ thì cực kì hung hăng, "Lão tử bảo ngươi làm mỗi chuyện cái lều, ngươi lề mà lề mề nãy giờ chưa xong, muốn ăn đòn rồi phải không!"
Nhuộm tóc vàng, kỳ thực là một trào lưu khá quê mùa, nhưng ở một nơi nhỏ bé và vô danh này, vẫn có rất nhiều thanh niên vô công rỗi nghề thích làm như vậy.
Cũng không phải bọn hắn không muốn theo kịp trào lưu của các thành phố lớn, mà là điều kiện không cho phép, dù cho bọn họ muốn khác biệt so với mọi người, cũng chỉ có thể nghĩ tới biện pháp quê mùa này.
"Hoàng, Hoàng ca à, sao thế, ta đang nói chuyện với nàng." Lão bản mập vừa nhìn thấy nam tử tóc vàng này liền sợ hết hồn, "Chỉ là nàng không đồng ý, ta cũng hết cách."
"Bớt giả ngu đi, chẳng phải con mụ này bỏ thêm tiền sao." Nam tử tóc vàng đẩy lão bản mập sang một bên, sau đó ngắm nhìn Tô Bối Bối từ trên xuống dưới, sau khi phát hiện là một đại mỹ nữ, lập tức nổi sắc tâm, cười thầm: "Vị mỹ nữ này, nếu mà ngươi không muốn nhường lều lại thì cũng được, vậy thì tối nay ngủ cùng ta, thế nào?"
Đôi mi thanh tú của Tô Bối Bối cau lại, lạnh lùng nói: "Miệng thối, thì tốt nhất là đeo khẩu trang, hoặc là ngậm miệng lại. Bằng không thì, đừng trách ta đá nát cái miệng của ngươi."
"Ồ, tính khí cũng dữ dằn thật." Nam tử tóc vàng chẳng những không giận mà còn cười, tiến lên hai bước, tiến đến gần Tô Bối Bối: "Lão tử thích ngươi như thế này, ngày hôm nay ngươi đừng hòng nghĩ tới chuyện lều, vì ngươi cũng sẽ là của ta."
"Ngươi muốn làm gì?" Tô Bối Bối không thích người xa lạ tiếp cận mình, lại còn là nam nhân xa lạ, trực tiếp tung một cước đạp hắn ra: "Cút xa ta một chút."
Đương nhiên, một cước này của nàng cũng không dùng bao nhiêu khí lực, bằng không sẽ trực tiếp đạp chết đối phương.
"Vậy mà còn biết chút võ à?" Nam tử tóc vàng bị đạp lui về phía sau vài bước, không chỉ không tức giận, mà trái lại còn hưng phấn, "Ta thực sự là càng ngày càng thích ngươi, đại mỹ nữ, chi bằng làm bạn gái của ta, như thế nào?"
"Làm cái đầu ngươi, cút!" Tô Bối Bối vốn chỉ muốn đi du lịch thanh thản, kết quả vẫn gặp phải loại cặn bã tinh trùng lên não này, thật sự là phá hỏng tâm tình du lịch.
"Chuyện này ngươi không quyết định được!" Lúc này, nam tử tóc vàng búng tay một cái, tiếp đó liền thấy bảy tám tên lưu manh từ bốn phía xông ra, trên mặt lộ ra nụ cười hèn mọn và bẩn thỉu, "Đại mỹ nữ, chỉ có thể trách chính ngươi không cẩn thận, nơi này chính là trong núi, dám phản kháng, giết chết ngươi rồi giấu xác vào sâu trong núi, sẽ không ai phát hiện ra."
Bạn cần đăng nhập để bình luận