Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3153: Các ngươi đích thật không xứng

Nếu ông ta không thể nhất thống Nam Bắc, hợp nhất y thuật hai giới, đến lúc đó tiện nghi chính là người khác, nhất là mạch Quỷ Y, bao gồm Trương Minh Đà và Hạ Thiên.
Năm đó, sở dĩ Trương Minh Đà bị nhằm vào chính là y thuật của ông đã đột phá trói buộc y giới Nam Bắc, đạt đến độ cao vượt qua rất nhiều người cùng thế hệ.
Càng kinh khủng hơn chính là Hạ Thiên. Mười hai năm trước, tiểu tử này hoành không xuất thế, y thuật được thể hiện ra còn khủng bố hơn, không giống như nhân gian nên có, lại có bản lãnh cải tử hồi sinh.
Điều này tất nhiên cũng sẽ dẫn đến y giới Nam Bắc khủng hoảng và căm thù. Nếu có thêm vài người như hắn, không gian sinh tồn cho bọn họ có còn không?
Ngoại địch xuất hiện, y giới Nam Bắc sẽ tạm thời bỏ qua thành kiến, trước giải quyết dị loại này.
Vạn Quy Nhân đã bị bọn họ đồng hóa. Năm đó Trương Minh Đà cũng bị bọn họ đuổi vào sơn lâm.
Bây giờ, tất nhiên phải đuổi cùng giết tuyệt Hạ Thiên.
“Dược lão nói rất đúng.” Trịnh Hưởng Sơn đã hoàn toàn hiểu ra, vui lòng phục tùng: “Là Trịnh mỗ hẹp hòi, suy nghĩ không chu toàn. Vậy ta sẽ sửa đổi lại quy tắc một chút. Đồng nghiệp y giới phía Bắc vẫn có không ít người có y thuật cao siêu.”
Dược Vạn Tâm mỉm cười thỏa mãn: “Trịnh lão đệ quá khiêm tốn rồi. Y giới bây giờ cũng chỉ có ngươi là có khả năng thành tựu đại nghiệp. Nửa cơ thể của lão phu đã xuống mồ, nhưng cũng muốn nhìn thấy thịnh cảnh này khi còn sống.”
Hai người thổi phồng nhau một phen, sau đó, Trịnh Hưởng Sơn bất động thanh sắc điều chỉnh cổ trùng mô phỏng chứng bệnh bên trong người rối.
Quả nhiên, y sư phía Bắc quá quan càng lúc càng nhiều. Thời gian trôi qua, y giới phía Bắc dần đạt được trạng thái cân bằng vi diệu với y giới Nam Cương.
Dần dần, khảo hạch cửa thứ nhất đã tiến hành đến bước cuối cùng.
“Có còn đồng nghiệp y giới nào muốn lên thử nữa không?” Trịnh Hưởng Sơn nói đến đây, ánh mắt lại nhìn về phía Hạ Thiên và Y Tiểu m: “Hạ Thiên, Y tiểu thư, trên phố đồn đại hai vị y thuật thông thiên, chẳng lẽ hai người không có ý định để lộ hai tay, để mọi người mở mang tầm mắt một chút sao?”
Hạ Thiên lười biếng đáp: “Chỉ có thứ ngu ngốc không có bản lãnh mới để lộ hai tay. Y thuật cũng không phải gánh xiếc, lộ cái gì mà lộ?”
“Ngươi nói vậy là có ý gì?”
“Đúng là cuồng vọng.”
“Thả rắm, dám bất kính với Trịnh hội trưởng như vậy.”
“Mau đuổi bọn họ ra ngoài, bọn họ hoàn toàn không xứng tham gia hội nghị.”
“….
“Mọi người im lặng.” Trịnh Hưởng Sơn vẫn tỏ ra thái độ hiền hòa của một trưởng bối, nói với Hạ Thiên và Y Tiểu m: “Trịnh mỗ làm việc từ trước đến nay đều quan tâm đến công chính. Mấy năm qua, bất luận Hạ Thiên hay là Y tiểu thư, hai người đều chịu đủ tranh luận. Cho nên, Trịnh Hưởng Sơn ta mới cho các ngươi một cơ hội tự biện, hy vọng các ngươi đừng phạm sai lầm.”
Y Tiểu Âm nghe xong, cười lạnh không thôi.
Trịnh Hưởng Sơn có chủ ý gì, trong lòng nàng biết rất rõ. Thật ra ông ta đang muốn buộc nàng và Hạ Thiên đứng chung một đội với ông ta.
Nếu quyết định đứng cùng một đội với ông ta, bọn họ phải kính dâng y thuật của mình ra đổi lấy không gian sinh tồn trong y giới Nam Bắc. Còn nếu không giao, bọn họ phải thề, cả đời không được thu nhận truyền nhân. Vạn Quy Nhân chính là một ví dụ.
Nếu trực tiếp từ chối, sau này bọn họ sẽ trở thành kẻ địch chung của y giới Nam Bắc, đối mặt với tiễu sát liên hợp vô tận. Vì thế, phiền phức sẽ nhiều vô cùng, cần phải thoát khỏi y giới. Trương Minh Đà chính là một ví dụ.
Đáng tiếc, bọn họ đã chọn sai đối thủ.
Mặc kệ là Hạ Thiên hay là Y Tiểu m, bọn họ đều không phải là người có thể suy đoán theo lẽ thường.
Tính cách của Y Tiểu Âm rất cứng cỏi, chút chuyện nhỏ này hoàn toàn không thể ma diệt đấu chí của nàng, ngược lại còn khiến nàng càng đánh càng hăng.
Hạ Thiên hắn luôn chướng mắt đám tôm tép nhãi nhép. Gom hết toàn bộ lại nhân với một vạn cũng không phải đối thủ của hắn. Cho nên, hắn chẳng cần phải quan tâm, không thuận tay diệt bọn họ đã là khai ân lắm rồi.
“Xem ra các ngươi không muốn để đồng nghiệp y giới mở mang tầm mắt?” Dược Vạn Tâm mỉm cười nói: “Hay là các ngươi cảm thấy chúng ta không xứng nhìn thấy y thuật của các ngươi?”
“Ngươi nói đúng đấy, các ngươi xác thực không xứng.” Hạ Thiên nói.
“Ta thấy các ngươi chính là lừa đảo, là thần côn.” Có người không chịu nổi chỉ vào Hạ Thiên và Y Tiểu m: “Các ngươi không biết y thuật, chỉ biết lừa gạt tiền.”
“Đúng, tập đoàn Thần Y và Y Nhân Các chỉ biết kiếm tiền, có biết chữa bệnh gì đâu.”
“Bọn họ chỉ có hư danh. Mười năm qua, bọn họ chỉ biết trốn tránh không dám lộ diện, đoán chừng chính là sợ bị lộ tẩy.”
….
Hạ Thiên lắc đầu: “Một đám ngu ngốc.”
“Này, ngươi nhanh lên đi, cho bọn họ mở mang tầm mắt một chút.” Lương Diệu Trúc tức giận, muốn giúp đỡ Hạ Thiên phản bác hai câu, kết quả nói không lại người khác, đành phải thúc giục Hạ Thiên: “Đám người đó nói chuyện quá đáng quá.”
Trịnh Hưởng Sơn thở dài: “Nếu hai vị không phối hợp, Trịnh mỗ cũng không miễn cưỡng. Nhân lúc đồng nghiệp y giới Nam Bắc đều có mặt, ta cũng muốn trịnh trọng nhắc nhở hai vị, các ngươi có thể dùng y thuật để kiếm tiền nhưng đừng quá đáng. Nếu không…”
“Đừng nếu không.” Hạ Thiên chậm rãi đứng lên, đưa mắt nhìn Trịnh Hưởng Sơn: “Lão đầu nhi, ngươi còn nhớ ta đã nói gì với ngươi không?”
“Nói gì?” Trịnh Hưởng Sơn sửng sốt. Ông ta thật sự không nhớ được Hạ Thiên đã nói câu nào khiến ông ta phải ấn tượng.
“Muốn ta phối hợp với ngươi, dựa vào cái gì?” Hạ Thiên hờ hững nhìn Trịnh Hưởng Sơn: “Dựa vào việc ngươi không rắm rửa, hay là ngươi phải chết, ngươi còn nhớ không?”
Trịnh Hưởng Sơn rốt cuộc cũng đã nhớ ra, khi Hạ Thiên đến Nam Cương, ông ta dẫn người đến thông báo tin tức cho Hạ Thiên, lúc đó Hạ Thiên đã trả lời ông ta như vậy. Nhưng điều này có liên quan gì đến việc trước mắt?
“Đương nhiên là có liên quan rồi.” Hạ Thiên cười nói: “Bởi vì ngươi phải chết.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận