Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3208: Nếu có duyên thì đó cũng là nghiệt duyên

“Ha ha ha.”
Thiếu nữ váy xanh nghe Hạ Thiên nói xong, không khỏi bật cười, sau đó nổi giận mắng: “Ngươi còn dám nói tiểu thư nhà ta là vợ của ngươi? Ngươi chẳng những là con cóc mà rất nhanh còn là một cóc chết.”
“Ta mặc kệ các ngươi đang làm gì hay giở thủ đoạn gì.” Hạ Thiên cảnh cáo: “Ta cho ngươi ba giây để xin lỗi, nếu không, kết quả của các ngươi sẽ rất thảm.”
“Xin lỗi cái đầu ngươi đấy.” Ánh mắt thiếu nữ váy xanh tràn ngập vẻ oán độc, quay sang nói với đám hộ vệ: “Các ngươi mau bắt hắn lại cho ta. Hôm nay, nếu ta không hành hạ tiểu tử này đến chết, ta không phải họ Hoa.”
Đám vệ sĩ nhận được mệnh lệnh, lập tức quay đầu thương, toàn bộ nhắm ngay Hạ Thiên.
Trong đó có hai người tiến lên nắm hai tay Hạ Thiên, chỉ tiếc là bọn họ còn chưa đến trong phạm vi ba mét gần Hạ Thiên, người đã bay ra ngoài một cách khó hiểu.
“Giết hắn cho ta.” Thiếu nữ mặc váy xanh cảm giác có chút không ổn, xem ra đã gặp cọng rơm cứng, liền quả quyết hạ lệnh: “Nổ súng đi, các ngươi còn đứng thần thất ra đó làm gì?”
Pằng pằng pằng pằng…
Đám vệ sĩ áo đen cũng là kẻ liều mạng, nhưng chữ tín xem như không tệ, tôn thờ chính là nguyên tắc làm việc lấy tiền. Nghe được mệnh lệnh, cả đám không chút do dự mà nổ súng.
“A….”
Nhưng đạn không rơi xuống Hạ Thiên mà bắn trúng người nổ súng, tương đương với một làn sóng bắn súng, xử lý sạch sẽ người bên mình.
“Các ngươi đều là đồ ngốc sao?”
Thiếu nữ váy xanh cả kinh đến mức tròng mắt muốn rơi cả ra ngoài. Nhìn đám vệ sĩ mà nàng ta mang đến toàn bộ đều ngã xuống đất, nàng ta tức đến mức nghiến răng.
“Ngươi mới là kẻ ngu lớn nhất đấy.” Hạ Thiên chậm rãi bước về phía trước, nói với thiếu nữ váy xanh.
Thiếu nữ váy xanh hơi hoảng hốt, đưa tay chỉ vào Hạ Thiên: “Ngươi đừng có làm loạn, tốt nhất đừng nên làm loạn. Hoa Thần giáo chúng ta cũng không dễ trêu như vậy đâu. Hơn nữa, chúng ta còn là khách do Bá tước Cuồng Hoan cố ý mời đến. Ngươi dám cư xử với chúng ta như thế, ngươi coi chừng cái mạng nhỏ của minh đấy.”
“Di ngôn nói xong rồi sao” ?” Hạ Thiên móc móc lỗ tai: “Nói xong thì ngươi cũng lên đường đi.”
“Tiểu thư, ngươi ngăn hắn lại, ta đi tìm Trưởng lão hỗ trợ.” Thiếu nữ váy xanh lập tức quay lại nói với nữ nhân mặc váy trắng, sau đó quay người bỏ chạy khỏi hội trường.
Hạ Thiên cũng không thèm đuổi theo, chỉ thản nhiên nhìn nữ nhân mặc áo trắng, có chút không hiểu hỏi: “Tại sao nàng lại biến thành bộ dạng như thế này, còn bị một tiểu nhân vật khống chế, đúng là ngốc đến mức không còn ngốc hơn.”
Thân hình nữ nhân mặc áo trắng khẽ động, dùng tay thành trảo chộp vào cổ Hạ Thiên.
“Nàng dám ra tay với ta, nàng ngứa da đúng không?” Hạ Thiên lui nửa bước tránh đi một trảo này: “Nàng có tin đêm nay ta đánh nàng không xuống giường được không?”
Nữ nhân mặc áo trắng cũng không dừng tay, ngược lại chiêu thức càng thêm hung ác, mỗi một chiêu đều chiếu vào chỗ yếu hại của Hạ Thiên.
Hạ Thiên nhếch miệng: “Được, nếu nàng muốn chơi, vậy ta sẽ bồi nàng chơi.”
Nói xong, hắn giống như đang chơi đùa cùng với một đứa bé, chỉ né tránh chứ không phản kích.
“Ta không tin không bắt được ngươi.”
Nữ nhân mặc áo trắng nghiến răng, nhỏ giọng thì thầm một câu, thân hình bỗng nhiên hóa thành một tàn ảnh, hóa trảo thành chưởng chộp về phía ngực Hạ Thiên.
“Nàng muốn sờ ta à?” Hạ Thiên cười nói: “Nàng hơi gấp rồi đấy. Đêm nay chúng ta có nhiều thời gian, có thể chậm rãi chơi với nhau.”
“Có quỷ mới chơi với ngươi.” Nữ nhân mặc áo trắng hừ lạnh một tiếng, rút tay về, vén mặt nạ lên, khó chịu nói: “Không chơi nữa. Một chút thú vị cũng không có. Rõ ràng ta đã khổ luyện một khoảng thời gian, cũng vẫn không đánh lại ngươi, quá khinh người rồi.”
Hạ Thiên nhìn mặt đối phương, cười nói: “Bối nha đầu, những chiêu thức mà nàng học, mười hai năm trước ta đã dùng. Nếu nàng muốn đánh lại ta, nàng cần học thêm mười năm nữa. Nhưng đến lúc đó, nàng cũng sẽ đánh không lại ta đâu, bởi vì ta khẳng định đã mạnh hơn.”
“Ngươi im miệng đi.” Tô Bối Bối giận không chỗ phát tiết, nói với Hạ Thiên: “Ngươi không thể mặc kệ chuyện này hay sao? Ta khó khăn lắm mới tìm được thứ để chơi, kết quả lại bị ngươi quấy nhiễu.”
“Bối nha đầu, nàng muốn chơi cái gì, ta chơi với nàng.” Hạ Thiên nhảy lên, rất tự nhiên ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của Tô Bối Bối: “Ta cam đoan nàng sẽ hài lòng.”
“Tên lưu manh đáng chết ngươi, trong đầu nhất định đang nghĩ những thứ không lành mạnh.” Tô Bối Bối gạt cánh tay không thành thật của Hạ Thiên ra, tức giận nói: “Không phải ngươi đang ở Nam Cương sao? Tại sao ta ra biển rồi cũng đụng phải ngươi thế? Ngươi là oan hồn bất tán à?”
Hạ Thiên nghiêm túc nói: “Đây chính là duyên phận. Bối nha đầu, nàng trốn không thoát đâu.”
“Cho dù là duyên phận thì đó cũng là nghiệt duyên.” Tô Bối Bối thở phì phò phản bác.
“Nghiệt duyên thì cũng là duyên.” Hạ Thiên gật đầu, tiến lên một bước giải thích: “Hơn nữa nó càng thêm kiên cố hơn so với duyên phận bình thường. Đoán chừng đời này nàng đừng hòng trốn được.”
Tô Bối Bối thở dài: “Vậy thì kiếp sau, ta nhất định phải làm nam nhân, ngươi làm nữ nhân, ta chơi chết ngươi.”
“Không có kiếp sau đâu.” Hạ Thiên lắc đầu: “Đời này chính là vĩnh viễn, nàng chính là nữ nhân của ta.”
“Ngươi…” Tô Bối Bối kỳ quái nhìn chằm chằm Hạ Thiên, một hồi lâu sau mới nói: “Đúng là buồn nôn! Mấy lời buồn nôn như vậy mà ngươi cũng nói ra được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận