Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2634: Các ngươi lừa lão phu

Bên trong gian phòng đá cũng rất sáng sủa, ít nhất có thể nhìn thấy người và bài trí bên trong.
Mọi người vừa vào cửa đã nhìn thấy một cái bàn đá, ba băng ghế đá, trên bàn còn bày một bộ pha trà hoàn chỉnh.
Một lão giả tóc trắng gương mặt hiền hòa đang yên tĩnh pha trà. Nhìn thấy ba người Hạ Thiên bước đến, ông ngẩng đầu lên: “Hoan nghênh, mời mọi người ngồi.”
Ninh Nhụy Nhụy không khỏi đánh giá ông cụ tóc trắng. Người này ít nhất cũng phải tám chín chục tuổi. Mái tóc bạc trắng dài xuống thắt lưng. Mặc dù ông mặc một bộ áo gai vải thô nhưng khí độ xung hòa, có phong phạm của một cao nhân ẩn sĩ.
“Lão nhân gia, ngươi chính là lão Đạo trưởng Khâu Kiến Cơ?” Ninh Nhụy Nhụy lên tiếng hỏi.
Ông cụ tóc trắng cười ha hả, nhẹ gật đầu: “Khó có được còn có người nhớ lão già ta. Đến đây đi, ta mời mọi người uống một chén trà.” Nói xong, ông rót cho ba người Hạ Thiên một chén trà nóng, sau đó nhẹ nhàng đẩy đến trước mặt ba người.
Ninh Nhụy Nhụy phát hiện, bên trong gian nhà đá không hề có nơi để nhóm lửa pha trà. Trong phòng hàn khí lạnh lẽo, cũng không có khả năng chuẩn bị trà nóng để chờ bọn họ như vậy. Cho nên, nước trà này rất có thể đã được lão đầu trước mặt dùng chân khí để nấu.
“Ồ, loại trà này uống vào mát thật.” Thạch Thuần cũng không suy nghĩ nhiều như thế, cầm chung trà lên uống một hớp to, trong nháy mắt cảm giác nóng tiêu tán, so với ăn kem còn muốn dễ chịu hơn: “Anh rể, Nhụy Nhụy tỷ, mọi người cũng uống nhanh lên.”
Hạ Thiên thản nhiên uống một ngụm trà.
“Đúng là rất mát.” Ninh Nhụy Nhụy chỉ nhẹ nhấp một ngụm nhỏ, trong lòng đánh giá thành phần nước trà: “Không biết Khâu quán chủ đã dùng loại trà gì thế?”
Ông cụ tóc trắng tiện tay nhấc nắp ấm trà lên, hơi nghiêng thân ấm lại: “Các người xem đi rồi sẽ biết.”
Trà trong ấm gốm ngoại trừ nước óng ánh trong suốt, còn có một vật nhỏ như sợi tóc không ngừng quay vòng trong ấm.
“Ồ, bên trong có côn trùng.” Thạch Thuần nhanh miệng nói.
Ninh Nhụy Nhụy hơi nhướng mày, khó hiểu nhìn ông cụ tóc trắng: “Đây là vật gì thế?”
Ông cụ tóc trắng cũng không trả lời, quay sang nhìn Hạ Thiên, cười hỏi: “Ngươi có biết vật đó là gì hay không?”
“Một con băng long thôi mà, có gì to tát đâu.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Nói băng long cũng không đúng, chỉ là một đoạn gân trên người băng long.”
“Quả nhiên ánh mắt rất tốt.” Ông cụ tóc trắng mỉm cười giơ ngón tay cái lên với Hạ Thiên: “Nhiều năm như vậy, ta đã cho rất nhiều cao nhân thế ngoại nhìn qua thứ này. Kết quả không ai đoán đúng. Chỉ có ngươi, quả nhiên chỉ có ngươi, và cũng chỉ có ngươi.”
“Anh rể, ta chẳng hiểu mọi người đang nói gì.” Gương mặt Thạch Thuần tràn ngập nghi hoặc: “Chẳng lẽ rồng thật sự tồn tại ở trái đất sao?”
Ông cụ tóc trắng mỉm cười: “Tất nhiên là tồn tại rồi. Chúng ta không phải có danh xưng truyền nhân của rồng sao. Nếu không có rồng, làm sao có truyền nhân?”
“Rồng không phải là thần thú trong truyền thuyết à?” Thạch Thuần vẫn hoài nghi: “Ta nhớ trước kia có người đã nói qua, rồng là loại động vật chắp vá từ những loại động vật khác như sừng dê, thân rắn…”
“Tại sao ngươi không đảo lại?” Ánh mắt ông cụ tóc trắng sáng lên nhìn Thạch Thuần.
Thạch Thuần ngẩn người: “Đảo lại?”
“Được rồi, Khâu lão đạo trưởng, chúng ta đến tìm ngươi cũng không phải để thảo luận vấn đề này.” Ninh Nhụy Nhụy cắt ngang cuộc đối đáp giữa ông cụ tóc trắng với Thạch Thuần, đi thẳng vào vấn đề: “Ta nhận ủy thác của một người đến trả một vài thứ cho An Tâm quán.”
“Vậy ngươi tìm đồ nhi ngoan của ta không được sao? Bây giờ hắn ta mới là quán chủ của nơi này.” Ông cụ tóc trắng mất hứng, cầm ấm trà lui vài bước, ngồi xếp bằng trên chiếc giường đá: “Các ngươi đi đi. Ta chẳng có hứng thú với thứ gì của các ngươi cả.”
“Có một lão đạo sĩ tên Cát Canh Phong nhờ ta chuyển giùm.” Ninh Nhụy Nhụy nhìn chằm chằm biểu hiện ông cụ tóc trắng, chậm rãi hỏi: “Ngươi thật sự không có hứng thú?”
Ông cụ tóc trắng nhướng mày, ánh mắt tản ra tinh quang: “Không thể nào. Cát sư thúc của ta đã sớm tiên du mấy chục năm, các ngươi nói xạo ta như thế, các ngươi muốn gì?”
Ninh Nhụy Nhụy lấy một cái túi vải xanh bên trong túi xách của mình ra, bao gồm cả Lưu Vân Thiết Hoàn, tất cả đều đặt lên trên bàn: “Đồ đều ở đây, có phải hay không là vật của Cát đạo trưởng, tự ngươi đoán đi.”
Ông cụ tóc trắng hoài nghi, nhưng vẫn bước đến bàn mở cái túi ra.
Đồ bên trong cái túi xanh cũng chẳng phải thứ gì hiếm lạ, chỉ là một con ve sầu bằng gỗ, một bút lông trọc đầu, hai màn thầu cứng như đá vẫn còn lưu lại dấu răng, còn có một bản đồng dao viết tay.
Ông cụ tóc trắng kích động không thôi, mắt ươn ướt: “Đây thật sự là đồ của Cát sư thúc. Tại sao các ngươi lại có chúng?”
“Không phải có mà là Cát đạo trưởng đích thân giao cho ta.” Ninh Nhụy Nhụy nói sơ qua chuyện trong bí cảnh dưới đáy biển một lần: “Sự việc chính là như vậy. Khâu đạo trưởng tin hay không cũng không quan trọng. Chuyện mà ông ấy phó thác, ta đã làm xong.”
“Không, không đúng, lẽ nào lại như vậy. Các ngươi lừa gạt lão phu.” Ông cụ tóc trắng bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, tròng mắt đỏ bừng, cả người rơi vào trạng thái điên cuồng, sát khí tràn ngập, trong phạm vi vài dặm cũng vì nó mà chấn động.
Gian phòng đá không chịu nổi sự chấn động, trong nháy mắt đổ sụp, thậm chí còn tạo thành một cái hố sâu mấy thước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận