Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3886: Ta sống chán quá, ngươi đến giết ta đi

“Ngươi là ai?”
Người rút kiếm ngưng trệ giữa không trung, đứng im trong tuyết, đưa mắt căm tức nhìn Hạ Thiên: “Ngươi dám làm hỏng chuyện của thiếu minh chủ chúng ta?”
“Thiếu minh chủ của các ngươi là tên ngốc nào thế?”
Hạ Thiên khó chịu nói: “Dám ra tay với nữ nhân của ta, ngươi gọi hắn ta ra luôn đi, ta xử lý hắn ta cùng một lượt.”
“Làm càn.”
Sắc mặt người rút kiếm thay đổi, chỉ vào Hạ Thiên: “Ngươi dám bất kính với thiếu minh chủ, ngươi chán sống rồi phải không?”
Hạ Thiên cười nói: “Đúng vậy, ta sống chán quá, ngươi đến giết ta đi.”
“Mẹ nó, ngươi muốn chết.”
Người rút kiếm giận dữ, chân đạp một cái đạp tuyết mà đến, trong chớp mắt đã đến trước mặt Hạ Thiên, một kiếm đâm vào tim.
“Cút sang một bên.”
Hạ Thiên đứng im không nhúc nhích, nhưng lại có một bóng người đến trước mặt, một cước đạp bay người rút kiếm ra ngoài.
‘Tiểu muội chân dài, nàng không sao chứ?”
Hạ Thiên tiến lên ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Ninh Nhụy Nhụy.
Ninh Nhụy Nhụy tức giận trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Vừa rồi ngươi đi khoái hoạt ở chỗ nào vậy?”
“Không có mà. Ta gặp vợ đại yêu tinh, ở lại nói chuyện phiếm với nàng ấy thôi.” Hạ Thiên đáp.
“Nói chuyện phiếm?”
Ninh Nhụy Nhụy không khỏi có chút ghen tuông: “Nói chuyện cái gì mà cả một thòi gian dài như thế? Với tính tình của ngươi, nhất định còn làm một số chuyện khác nữa.”
Hạ Thiên mỉm cười, cũng không giải thích nhiều, bỗng nhiên hôn lên mặt Ninh Nhụy Nhụy một cái.
“Ngươi, ngươi làm gì thế? Đồ lưu manh.”
Ninh Nhụy Nhụy sửng sốt, một lúc lâu sau mới khôi phục tinh thần. Sờ thấy nước bọt trên mặt, nàng vừa hoảng sợ vừa ngượng.
Hạ Thiên nghiêm túc nói: “Tiểu muội chân dài, đây là phần thưởng cho nàng, nàng đừng ghen nhé.”
“Thưởng cái đầu ngươi đấy.”
Ninh Nhụy Nhụy xấu hổ đến mức chỉ muốn đánh Hạ Thiên tơi bời. Đáng tiếc, nàng hoàn toàn đánh không lại, chỉ có thể nguýt hắn một cái: “Ghen cái đầu ngươi đấy. Muốn chiếm tiện nghi của ta thì cũng phải nhìn hoàn cảnh chứ.”
Tình hình chung quanh đúng là có chút thảm liệt.
Hoa Hoành Chí xem như gặp may. Vừa rồi, khi Ninh Nhụy Nhụy cứu Tạ Nghênh Hà, thuận tiện cũng giúp hắn ta thoát khỏi một kiếp.
Chỉ là người mà hắn ta mang đến trên cơ bản đều chết sạch.
Đám người áo bào trắng cũng bị đánh bại không ít, nhưng rất nhanh lại có người hất lên áo bào, giẫm lên tấm ván trượt, rất nhanh đã trượt đến gần.
“Bao vây bọn họ cho ta, giết chết toàn bộ.”
Người rút kiếm bò lên từ trong đống tuyết, quát lớn: “Các vị Chưởng môn của liên minh Cửu Sơn đang nghị sự gần đây, tuyệt đối không thể để bọn họ đến quấy rầy.”
“Rõ!”
Đám người áo bào trắng lập tức vâng lệnh, sau đó tốp năm tốp ba chia tách Hạ Thiên, Ninh Nhụy Nhụy, Hoa Hoành Chí và Tạ Nghênh Hà ra.
“Các ngươi có biết ta là ai hay không?”
Trong lòng Hoa Hoành Chí vừa giận vừa sợ mắng to đám người áo bào trắng: “Ta là người của Hoa gia Tuyết Thành. Nhà ta có quan hệ với phái Tuyết Sơn, chẳng lẽ các ngươi còn không rõ ràng sao?”
Đám người áo bào trắng nghe xong, quả thật có chút do dự.
“Bá phụ của ta Hoa Kỳ Minh là cùng thế hệ với Chưởng môn tiền nhiệm phái Tuyết Sơn Cảnh Kỳ Hoan.”
Hoa Hoành Chí thấy hắn ta nói có chút tác dụng, lập tức lôi kéo quan hệ: “Anh họ của ta Hoa Vạn Tử càng cùng thế hệ với Chưởng môn đương nhiệm Băng Vạn Phách của các ngươi. Các ngươi dám bất kính đối với ta, các ngươi ngẫm lại hậu quả đi.”
Tam đại thế gia Tuyết Thành theo thứ tự là Bạch gia, Hoa gia và Phong gia đều có giao tình không ít với phái Tuyết Sơn.
Không nói lão gia tử Bạch Vạn Bang Bạch gia vốn là đệ tử thân truyền Chưởng môn tiền nhiệm, mặc dù bốn mươi năm trước đã bị khu trục xuống núi nhưng nói thế nào cũng có cùng nguồn gốc, vẫn có thể chen mồm vào phái Tuyết Sơn như cũ.
Mặc dù nhân khẩu Hoa gia không thịnh vượng nhưng thắng ở bối phận tương đối cao.
Bởi vì gia chủ Hoa gia đương thời Hoa Kỳ Minh, năm đó khi còn niên thiếu đã được Cảnh Kỳ Hoan thay sư thu đồ, tuổi tác do với đám người Bạch Vạn Bang nhỏ hơn những hai ba chục tuổi nhưng bối phận lại cao hơn đám người Bạch Vạn Bang cả một đời.
Về phần Phong gia, mấy năm qua hơi bị suy thoái, rất ít khi lộ diện. Để ngăn lại Bạch gia, bọn họ thậm chí còn trở thành tùy tùng của Hoa gia.
“Thôi, đừng nói ngoa nữa.”
Người rút kiếm cười lạnh, có chút trào phúng: “Mặc kệ Hoa gia các ngươi hay là Bạch gia, Phong gia, tất cả đã sớm đoạn tuyệt lui tới với phái Tuyết Sơn. Đến thế hệ của các ngươi lại càng đừng hòng dính chút tiện nghi của phái Tuyết Sơn.”
Hoa Hoành Chí nghe xong, không khỏi nổi giận: “Ngươi là cái thá gì mà có tư cách thả rắm với ta ở đây?”
“Lão tử là Phó đường chủ Tuần Vệ Đường, Truy Mệnh Kiếm Tiêu Động.”
Người rút kiếm ngạo nghễ nói: “Ba nhà Tuyết Thành các ngươi đã lỗi thời rồi. Chờ hội nghị liên minh Cửu Sơn kết thúc, các ngươi nhất định sẽ bị diệt trừ triệt để.”
Hoa Hoành Chí tức giận đến toàn thân phát run, móc súng ra bắn: “Con mẹ nó, bây giờ ta làm thịt ngươi.”
Ánh mắt Tiêu Động ngưng lại, rút kiếm đâm thẳng về phía trước, chặt đứt cánh tay Hoa Hoành Chí trước khi hắn ta nổ súng.
“A!”
Hoa Hoành Chí kêu thảm một tiếng, mắt mở thật to, hoảng sợ không thôi nhìn đối phương, miệng kêu to: “Tay của ta.”
Tạ Nghênh Hà cũng giật mình, phản xạ có điều kiện nhặt lấy cánh tay Hoa Hoành Chí: “Hoành ca, chúng ta xuống núi thôi, không lên đỉnh nữa. Chúng ta tìm bác sĩ nối cánh tay lại trước.”
“Đánh rắm.”
Lúc này, Hoa Hoành Chí bị khơi gợi khí khái nam tử, cố nén đau đớn: “Bọn họ muốn tiêu diệt Hoa gia chúng ta, chỉ một cánh tay thôi, tính là gì chứ? Lần này, nàng nhất định phải đăng đỉnh cho ta. Đây không những là giấc mộng của nàng, mà ta còn muốn để cho đám chó kia biết, Hoa gia ta không phải dễ khi dễ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận