Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3904: Ngu ngốc thì vẫn là ngu ngốc

“Ha ha ha ha.”
Nụ cười thanh niên áo bào vàng vẫn không hề tắt, chỉ vào Hạ Thiên mà nói: “Ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi có bản lãnh đó sao?”
Hạ Thiên không nói thêm câu nào, giữa ngón tay hiện lên một cây ngân châm.
“Sao?”
Tiếng cười của thanh niên áo bào vàng lập tức im bặt, bởi vì hắn ta phát hiện cơ thể của hắn ta bị vỡ ra: “Ngươi…”
“Ma tộc các ngươi xác thực rất lợi hại vạn năm trước, nhưng bây giờ thì…”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Đây không còn là thời đại của các ngươi. Huống chi, nơi này cũng không phải địa bàn của các ngươi.”
“Lẽ nào lại như vậy? Ngươi dám bất kính với ta?”
Thanh niên áo bào vàng nghe Hạ Thiên nói, chẳng những không sợ mà ngược lại còn nổi giận: “Chỉ là phàm nhân, chút thủ đoạn này của ngươi hoàn toàn không gây thương tổn được cho ta.”
Nói xong, lòng bàn tay của hắn ta dâng lên một ngọn lửa màu cam, chộp tới Hạ Thiên.
Đáng tiếc ngọn lửa còn chưa chộp đến trước mặt hắn đã tiêu tán.
“Tại sao lại như thế?”
Sắc mặt thanh niên áo bào vàng trắng bệch, ánh mắt tràn ngập vẻ khó tin: “Tại sao Tam âm Thần Hỏa của ta lại bị suy yếu?”
Hạ Thiên lắc đầu, hờ hững nói: “Nếu ngươi đừng giày vò nữa, hẳn ngươi còn mấy phút có thể giao phó di ngôn.”
“Ta là Thiếu chủ ma tộc, sống cũng vạn năm ở thế giới này, ngươi thì tính là gì?”
Thanh niên áo bào vàng giận dữ, cơ thể nổi lên ánh sáng màu da cam. Tiếp theo, linh khí bắt đầu nổi lên cái hố bên trong đan phòng, giống như đom đóm bay quanh ngọn nến, một luồng uy áp lẫm liệt lập tức tản ra.
“Ngu ngốc thì vẫn là ngu ngốc.”
Hạ Thiên khinh thường nói: “Sống trên vạn năm, ngươi cũng chỉ là tên rùa đen vương bát đản. Có lẽ trước kia ngươi rất lợi hại nhưng thời đại bây giờ đã khác, đám rác rưởi các ngươi nên sớm bị quét vào đống rác.”
Thanh niên áo bào vàng tức đến mức mắt phun lửa, chỉ vào Hạ Thiên mà mắng: “Khẩu khí lớn thật, chỉ là thuốc dẫn mà cũng dám sủa loạn với ta. Bây giờ, ta sẽ để cho ngươi biết cái gọi là không biết tự lượng sức mình.”
Tiếp theo, hắn ta quát một tiếng, đưa tay điểm ra một vòng vàng màu sáng, sau đó ném về phía Hạ Thiên.
“Ngươi quá chậm rồi.”
Hạ Thiên lắc đầu.
Quả nhiên, không đợi tia sáng kia khép lại, Hạ Thiên đã biến mất khỏi chỗ cũ.
“Muốn chạy trốn? Ngươi trốn được sao?”
Thanh niên áo bào vàng cười lạnh một tiếng, cũng không sốt ruột, lại triệu hồi thêm nhiều vòng sáng.
Phốc phốc.
Trong đó có hai vòng sáng nhốt chặt hai đại hán, cơ thể bọn họ giống như khí cầu nổ tung, hóa thành hai luồng huyết vụ, lập tức bị đan đỉnh hút vào.
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, tùy ý nói một câu: “Ngươi chỉ có chút trình độ đó thôi sao?”
“Hừ, để ta xem ngươi có thể chống đỡ được bao lâu.”
Thanh niên áo bào vàng chịu không được sự kích thích này, hai tay khống chế vòng sáng. Bên trong đan thất tất cả đều là vòng ánh sáng màu vàng to to nhỏ nhỏ.
Chỉ cần đồ vật nằm bên trong vòng sáng, ngoại trừ đan đỉnh, những cái khác trên cơ bản đều bạo tán, biến thành tro tàn.
Mặc dù Hạ Thiên cảm thấy những vòng sáng này rất phiền nhưng cũng không thể không thừa nhận, tên ma tộc này thú vị hơn những tên trước đó.
“Tiểu tử, đừng vùng vẫy nữa.”
Thanh niên áo bào vàng nở nụ cười mỉa mai: “Ta có linh mạch Thiên Sơn để cậy vào, trên người ngươi có bao nhiêu linh khí để dùng chứ?”
“Cao thủ chân chính không cần dựa vào linh mạch.”
Hạ Thiên hờ hững nói: “Chẳng lẽ chính ngươi không cách nào luyện ra được linh khí sao?”
Ánh mắt thanh niên áo bào vàng tràn ngập sự bất cần: “Ngươi đang nói mấy lời ngu ngốc gì thế? Không dựa vào linh khí trong thời đất thì dựa vào cái gì? Ngươi đừng nói cho ta biết, ngươi có thể tự mình sinh ra linh khí nhé?”
“Không sai biệt bao nhiêu đâu.” Hạ Thiên lạnh nhạt nói.
“Ha ha ha ha.”
Thanh niên áo bào vàng phình bụng cười to: “Đúng là chết cười ta mà. Ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngoại trừ thiên đạo, chỉ có Chân Tiên Cảnh trở lên mới có thể tự sinh linh khí. Ngươi cho rằng ngươi là thứ gì? Ha ha ha…”
Đây chính là nghi hoặc của Hạ Thiên từ trước đến nay. Những người này gọi là ma tộc cũng được, tiên tộc cũng được, tất cả đều rất thích chiêu bài ngoại lực hoặc linh khí giả tạo từ Phù Diêu Tiên Tử, hoặc cướp đoạt linh khí từ tất cả long mạch ở trái đất.
Đối với Hạ Thiên mà nói, phương pháp tu luyện này có chút không thể hiểu được.
Có được băng hỏa linh thể và Nghịch Thiên Bát Châm, muốn tu luyện gia tăng thực lực, hoàn toàn không cần linh khí bên ngoài chèo chống. Chỉ cần song tu cùng mỹ nữ là được.
Nếu gặp phải nữ nhân có thể chất đặc biệt giống như Liễu Mộng, lại càng làm ít công to.
Hơn nữa, sau khi tu vi của hắn tăng lên, hắn có thể sử dụng Nghịch Thiên Bát Châm phản hồi lại cho nữ nhân của mình.
Cho nên, linh khí thiên địa đối với Hạ Thiên mà nói cũng không phải yếu tố cần thiết.
Hạ Thiên có chút nghi hoặc hỏi: “Điều này có gì đáng cười không?”
“Ngươi cho rằng ngươi là ai? Nhìn bộ dạng của ngươi, tu vi của ngươi cũng chẳng cao bao nhiêu.”
Thanh niên áo bào vàng thấy Hạ Thiên không giống như nói đùa, ánh mắt lại càng tràn ngập sát ý: “Hừ, dưới thiên đạo, chúng sinh bình đẳng. Cho dù ngươi là chân tiên hàng thế, cũng không có khả năng phá hư được pháp tắc thiên địa. Còn muốn tự sinh linh khí, đúng là xuân thu đại mộng.”
“Chỉ một chuyện nhỏ, ngươi kích động như vậy làm gì.”
Hạ Thiên có chút không kiên nhẫn, bĩu môi nói: “Còn nữa, mấy cái vòng này của ngươi, ta chơi chán rồi. Nếu không còn chiêu thức nào khác, hôm nay đến đây thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận