Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2620: An Tâm Quán

“Ngươi muốn đi chơi phải không?” Ninh Nhụy Nhụy bỗng dưng mỉm cười, nói với Thạch Thuần: “Vậy ngươi đi với ta đến An Tâm Quán một chuyến.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, có chút không hiểu: “Tiểu muội chân dài, ngươi dẫn theo Thạch nha đầu làm gì, hai chúng ta đi là được rồi.”
“Ta đâu có nói dẫn theo ngươi.” Ninh Nhụy Nhụy nói với Hạ Thiên: “Ngươi đi thì đoán chừng lại có mấy thứ phiền phức kéo đến.
“Lần này ta chỉ muốn đi trả đồ, sẽ lập tức quay về thôi, ngươi ở đây đợi đi.”
“Được, không đi thì không đi.” Hạ Thiên thuận miệng nói.
Ninh Nhụy Nhụy có chút kỳ quái liếc nhìn Hạ Thiên, rõ ràng không ngờ đượcc hắn lại dứt khoát như vậy, không khỏi hỏi: “Ngươi thật sự không đi à?”
“Không đi.” Hạ Thiên trực tiếp tiến vào phòng: “Ta ngủ một giấc.”
“Có chút kỳ lạ.” Ninh Nhụy Nhụy nhìn bóng lưng của Hạ Thiên, cảm thấy hắn không đúng cho lắm.
Thạch Thuần vuốt cằm, dáng vẻ như thám tử Conan, nàng vô cùng nghiêm túc nói: “Anh rể đúng là không đúng lắm, xuất hiện trạng thái này chỉ có một khả năng.”
“Khả năng gì?” Ninh Nhụy Nhụy tò mò hỏi.
“Chính là anh rể muốn dưỡng sức để tối nay ăn ngươi, hoặc là ăn ta!” Thạch Thuần nghiêm chỉnh chỉ Ninh Nhụy Nhụy và mình, sau đó chỉ vào Ninh Nhụy Nhụy: “Khả năng lớn nhất là muốn ăn ngươi, suy cho cùng ta vẫn còn nhỏ, anh rể sẽ không làm việc tàn ác như thế.”
Ninh Nhụy Nhụy hạn héo lời trừng mắt với Thạch Thuần, trực tiếp cho Thạch Thuần một chưởng vào gáy: “Còn lâu ta mới tin ngươi, sau này bớt nghĩ mấy thứ vớ vẩn đó đi, cứ học điều xấu theo Hạ Thiên.”
“Ấy, đau đau.” Thạch Thuần sờ đầu, nhếch miệng nói: “Nhụy Nhụy tỷ, ngươi muốn đánh ta thì nhẹ chút được không, phải biết rằng ngươi cũng là tu tiên giả, lực đạo rất mạnh đó.”
Ninh Nhụy Nhụy không thèm để ý nói: “Bớt diễn đi, chẳng nhẽ ngươi không phải tu tiên giả chắc, khí lực gấp mười lần cũng không làm ngươi đau được.”
“Hí hí, không giả vờ thì sao Nhụy Nhụy tỷ sẽ dừng tay.” Thạch Thuần cười hì hì nói.
“Không đùa nữa, đi thôi.” Ninh Nhụy Nhụy biết tiếp tục ầm ĩ với nha đầu này cũng không chiếm được của hời, có khi còn bị nàng trêu một trận ấy, “Tóm lại chúng ta đi nhanh về nhanh, đi đưa đồ chắc là không tốn bao nhiêu thời gian.”
Ninh Nhụy Nhụy và Thạch Thuần cùng nhau rời khỏi đình viện, các nàng không biết rằng mọi hành động của hai người đã sớm bị người khác quan sát.
Trong biệt thự tại sườn núi cách đình viện đám Hạ Thiên tầm một ngàn mét, có một đám người đang tụ tập.
“Hai nữ nhân đó đi rồi.” Trên ban công, một nam tử cao to cầm kính viễn vọng nói với đồng bọn: “Đi báo cho bên trên, trong sân chỉ còn mình Hạ Thiên.”
Đồng bọn hắn vốn đang nhàm chán dùng tay quay con dao nhỏ, suýt nữa bị dao đâm vào tay: “Ngươi nói cứ nói, đẩy ta làm gì, tý thì phế bỏ cái tay.”
“Đôi tay ngươi không phế thì cũng chỉ có thể làm công việc may vá, có tác dụng quần què gì đâu.” Nam tử cao to cười chửi một câu, sau đó lại nói: “Không phải biệt danh của ngươi là Hoàng tử đôi chân sao, dùng tay làm gì.”
Đồng bọn bất mãn đáp trả: “Không phải ngươi cố ý tìm ta sao, muốn đánh nhau à?”
“Đánh nhau thì để sau, trước hết đi truyền tin đã.” Nam tử cao to lạnh lùng nói: “Nếu như làm hỏng việc của bên trên, thì ta và ngươi chết chắc, còn đánh đấm chi.”
“Stop, tên Hạ Thiên đó cũng không phải kẻ ba đầu sáu tay, bên trên làm gì mà quan trọng thế.” Đồng bọn vẻ mặt khinh thường, sau đó không để ý nói: “Theo ta thì cứ trực tiếp để chúng ta ra sân, phế bỏ tên đó là được.”
Nam tử cao to vẫn điềm nhiên như cũ, trên mặt không để lộ cảm xúc: “Đây là do bên trên dặn dò, chúng ta cứ làm theo thế đi, đừng lắm chuyện.”
“Coi như tiểu tử kia may mắn.” Đồng bọn mắng một tiếng, xoay người đi vào trong phòng.
……
Ninh Nhụy Nhụy và Thạch Thuần đi trên một con đường dưới chân núi, tùy tiện tìm một bác gái người địa phương hỏi đường.
“Xin hỏi, ngươi có biết An Tâm Quán ở đâu không?” Ninh Nhụy Nhụy lên tiếng hỏi.
Bác gái nét mặt hoang mang lắc đầu: “Chưa từng nghe thấy An Tâm Quán gì đó, cô nương muốn dâng hương sao, có thể đến Trùng Dương Quán trên núi.”
“Được, cảm ơn.” Ninh Nhụy Nhụy hơi cau mày lại, có chút không hiểu nói: “Kỳ lạ, sao lại không có ai biết An Tâm Quán nhỉ?”
Thạch Thuần cũng cảm thấy kỳ lạ, cất điện thoại: “Trên Google Maps cũng không tìm thấy An Tâm Quán, Nhụy Nhụy tỷ, có phải ngươi nhớ nhầm tên rồi không?”
“Không thể nào.” Ninh Nhụy Nhụy lập tức phủ nhận khả năng này, “Tuyệt đối là An Tâm Quán, lúc Cát đạo trưởng nói Hạ Thiên cũng nghe thấy.”
Thạch Thuần thuận miệng nói: “Vậy vừa nãy ngươi còn không muốn anh rể đi theo, có hắn ở đây chắc chắn có thể tìm được.”
“Hạ Thiên đúng là rất lợi hại, gần như không gì không làm được, nhưng chúng ta không thể việc gì cũng dựa vào hắn.” Ninh Nhụy Nhụy mỉm cười, nói với Thạch Thuần: “Việc nhỏ này chúng ta đâu phải không làm được, không cần phải phiền hắn.”
“Cũng đúng.” Thạch Thuần cười hì hì: “Trái lại đang rảnh rỗi mà, cứ từ từ tìm vậy, phong cảnh và không khí nơi này đều được, coi như đi dạo.”
Đúng lúc này, sau lưng bọn họ bỗng dưng có hai đạo sĩ một già một trẻ xuất hiện, người già tầm bảy mươi tuổi, dáng vẻ tiên phong đạo cốt, nhỏ thì tầm mười ba mười bốn tuổi, trông cũng rất lanh lợi đáng yêu.
“Hai vị cô nương đang tìm An Tâm Quán sao?” Lão đạo sĩ nở nụ cười hiền từ, nói với Ninh Nhụy Nhụy và Thạch Thuần: “Trùng hợp lão đạo cũng muốn đến đó, chi bằng kết bạn đi cùng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận