Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4354: Đạo nguyên

“Vì sao lại từ chối?” Võ Vạn Dương khó hiểu hỏi: “Có đạo nguyên tương trợ, con đường tu hành sẽ làm ít công to, hơn nữa còn có thể vượt cấp miểu sát tu tiên giả cao hơn ngươi hai cảnh giới. Đạo nguyên chính là tạo hóa che trời, rất nhiều người cầu còn không được. Cho dù toàn bộ thượng tầng liên minh, người có được đạo nguyên cũng không quá mười người.”
“Ta có thể giết đám ngớ ngẩn đó và lấy chúng bất cứ lúc nào.” Hạ Thiên khinh thường nói: “Không cần đạo nguyên gì cả. Mà đạo nguyên rốt cuộc là cái thứ gì vậy?”
Mặc dù Hạ Thiên đã gặp qua Huyền Hoàng đạo nguyên, nhưng hắn thật sự không biết rõ rốt cuộc đạo nguyên là cái gì.
Thứ nhất, hắn hoàn toàn không có hứng thú với việc tìm tòi nghiên cứu, thứ hai cũng không có ai giải thích qua với hắn.
“Ngươi không biết sao?”
Võ Vạn Dương càng thêm ngạc nhiên, cũng không nói nhảm, bỗng nhiên bóp quyền đánh tới Hạ Thiên.
Con sông lớn vắt ngang tinh không kia bắt đầu chảy xiết.
Hạ Thiên phát hiện cơ thể của mình không bị khống chế bay về phía nắm đấm của Võ Vạn Dương.
Tinh cầu, thiên thạch gần đó cũng giống như vậy.
Uy của một quyền này mơ hồ có thể đánh nổ tinh hà.
Hạ Thiên phát hiện một quyền này không hề đơn giản, đương nhiên hắn sẽ không để cho mình bị đánh, giữa ngón tay của hắn lập tức sáng lên ngân châm đâm tới hư không.
Một châm này không có động tĩnh quá lớn, nhưng trong nháy mắt đã khiến cho sông lớn đang náo động trở nên yên tĩnh.
Bành.
Tuy nhiên, một quyền này của Võ Vạn Dương vẫn đánh trúng Hạ Thiên.
Hạ Thiên cảm thấy mình giống như ánh nắng trên mặt nước, đột nhiên bị một cơn gió mát quấy nhiễu. Một cảm giác nguy hiểm khó hiểu xông lên đầu, khiến cho hắn không tự chủ được thối lui về phía xa.
“Một quyền này chính là một quyền ẩn chứa đạo nguyên.”
Võ Vạn Dương lập tức thu hồi nắm đấm, cười nói với Hạ Thiên: “Ngươi đã có thể hóa giải, nói rõ ngươi cũng đã có đạo nguyên.”
Hạ Thiên khó chịu nói: “Ngươi làm cả nửa ngày vẫn không nói rõ rốt cuộc đạo nguyên là cái gì?” Trong lòng Võ Vạn Dương nghi hoặc không thôi nhưng vẫn chậm rãi giải thích cho Hạ Thiên: “Cái gọi là đạo nguyên chính là đại đạo chi nguyên, cũng không khác gì so với đầu nguồn đại giang đại hà. Mặc kệ sông biển có chảy nhanh đến cỡ nào, nguồn gốc của chúng nhất định là những tia nước nhỏ. Nhưng những tia nước nhỏ đó lại là dòng chảy vĩnh cửu, hơn nữa còn có lực sinh mệnh và tính bao dung, có thể dung nạp tất cả những dòng chảy khác.”
“Có đạo nguyên, chẳng những tu hành có thể làm ít công to, còn có thể hình thành hệ thống võ học của mình, sau đó dần dần khai sáng tông môn. Dù sao, sức mạnh cá nhân có mạnh hơn thì cũng có hạn, không cách nào so sánh với tông môn. Cái gọi là không tích lũy dòng nhỏ thì dùng cái gì để tạo thành biển. Đây chính là đạo lý này.”
“Dòng nhỏ ngày càng nhiều, tương lai của ngươi cũng càng nhiều, tỷ lệ sai số càng lớn, xác suất phi thăng Chân Tiên giới tất nhiên cũng càng lớn.”
Nói xong, Võ Vạn Dương càng lúc càng cảm thấy kỳ lạ, liền thuận miệng hỏi: “Cái này mà ngươi cũng không biết, chẳng lẽ trưởng bối tông môn của ngươi chưa từng nói với ngươi sao?”
“Ta không có tông môn.” Hạ Thiên ngoáy ngoáy lỗ tai, lười biếng nói: “Hơn nữa, đạo nguyên mà ngươi nói nhìn qua cũng chẳng có gì lợi hại.”
Võ Vạn Dương im lặng: “…”
Ánh mắt của ông ta bỗng nhiên cứng đờ, nhìn chằm chằm Hạ Thiên: “Không đúng, nếu ngươi không có đạo nguyên tương trợ, làm sao có thể đạt đến tu vi như bây giờ? Cũng không có khả năng đánh bại Hạ Vô Kỵ và Thông Thiên lão tặc?”
“Xử lý đám ngu ngốc kia thì không cần đạo nguyên.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Sự trưởng thành của ta toàn bộ là dựa vào thể chất của ta, Nghịch Thiên Bát Châm và các bà vợ của ta, chứ chẳng phải đạo nguyên gì cả.”
Ánh mắt Võ Vạn Dương hiện lên sự nghi hoặc rất sâu. Ông ta lẩm bẩm: “Chỉ dựa vào Nghịch Thiên Thần Châm và phương pháp song tu, làm sao ngươi có thể đạt đến tu vi như bây giờ? Đúng là không thể tưởng tượng được.”
“Vì sao lại không thể nào chứ?” Hạ Thiên hỏi ngược lại một câu: “Chuyện các ngươi không làm được, chẳng lẽ người khác cũng không làm được?”
Võ Vạn Dương vẫn lắc đầu: “Nghịch Thiên Thần Châm không có khả năng đột phá hạn chế pháp tắc. Cho dù có tăng thêm song tu cũng không có khả năng.” “Thể chất của ngươi rất đặc biệt, chẳng lẽ còn có đặc điểm của Thái âm Chi Thể như con gái ta hoặc Phật Tướng Chi Thể như Hạ Vô Kỵ? Trong liên minh tu tiên, mặc dù Vô Thượng Đạo Thể không thể nói là hiếm, nhưng vẫn mạnh hơn vô số người.”
“Có thể hay không thể ta cũng đã làm được, mà cũng chỉ có ta mới làm được.” Hạ Thiên lười biếng nói: “Nói thẳng đi, ngươi có còn muốn đánh nữa hay không. Không đánh thì thôi, ta không rảnh ở đây nói nhảm với ngươi.”
Võ Vạn Dương cười khẽ, cũng cảm thấy mình hơi nhiều chuyện, liền nói: “Cũng đúng, rốt cuộc trên người ngươi có bí mật gì, cộng thêm liên minh tu tiên sẽ phát triển đến tình trạng nào cũng không liên quan đến ta.”
“Vậy ý của ngươi chính là không đánh nữa?” Hạ Thiên thoáng có chút thất vọng.
“Đánh như vậy cũng chẳng có ý nghĩ gì.” Võ Vạn Dương cũng có chút thất vọng, trong lòng ông ta dâng lên một suy nghĩ khác, liền hỏi Hạ Thiên: “Ngươi theo đuổi đại đạo cuối cùng là gì?” Vẻ mặt của Hạ Thiên vô cùng đương nhiên: “Cái gì mà đại đạo cuối cùng chứ, không cần nhiều như vậy đâu. Cái mà ta muốn bây giờ chính là muốn mau sớm luyện thành Nghịch Thiên Bát Châm, xử lý toàn bộ đám ngu ngốc đã đắc tội với vợ Phù Diêu, còn uy hiếp chúng ta nữa.”
Võ Vạn Dương hỏi dò: “Bây giờ ngươi là Hội chủ hội Chí tôn, chẳng lẽ ngươi không nghĩ qua mình sẽ trở thành Đại chí tôn, chấp chưởng liên minh tu tiên sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận