Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2166. Muốn đòn thì ta sẽ thành toàn cho ngươi

Quy Khư bí cảnh.
Hạ Thiên lợi dụng Tô Diệp để phá vỡ trận pháp, sau đó lộ ra ao nước phía dưới ánh sáng màu trắng của trận pháp. Trong ao có đầy những con Vân Sương Thiết Trùng, loại sinh vật kì lạ này vừa là kim loại vừa là côn trùng, có điểm giống thủy ngân, chỗ nào cũng thâm nhập được. Người bình thường tùy tiện tiến vào trong ao, đoán chừng rất nhanh sẽ bị loại côn trùng ấy chui vào từ thất khiếu (thất khiếu là bảy cái lỗ trên mặt: hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, và miệng), sau đó sẽ bị ngạt thở mà chết.
Cũng may Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy không phải là người bình thường, mà là tu tiên giả, có lực trấn áp nhất định với đám côn trùng này, để bọn chúng không dám tới gần.
Hạ Thiên ôm Ninh Nhụy Nhụy, bơi thẳng một mạch về đáy ao, cũng không biết bơi bao lâu, cuối cùng cũng có cảm giác sắp chạm đáy.
Nhưng khiến cho nàng có cảm giác kỳ quái là dưới đáy cái ao này lại không phải là đất thật, mà là một vòng tròn tỏa ra ánh sáng trắng, đoán chừng lại là một cái trận pháp.
“Phía trước hình như có vật cản, làm sao bây giờ?” Ninh Nhụy Nhụy hỏi.
Hạ Thiên cười hì hì nói: “Xử lý rất dễ dàng.”
“Ùynh!”
Một quyền đi qua, toà trận pháp bao phủ dưới đáy ao cũng vỡ nát theo.
Hạ Thiên rất lười phải phá giải trận pháp gì gì đó, cũng không biết phá giải như thế nào, hắn thấy rằng không có chuyện gì là nắm đấm không giải quyết được. Trên thực tế, hình như cũng đã chứng minh nắm đấm của hắn quả thật có thể giải quyết được rất nhiều vấn đề.
Lại nhảy ra khỏi mặt nước, Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy đi tới chỗ đại điện, bốn vách tường nơi này đều có tượng thần cao mấy chục mét, đều là bộ dạng của những tiên nữ mặc áo tơ trắng.
“Đây là nơi nào?” Sau khi Ninh Nhụy Nhụy ngước mặt lên, nhịn không được quan sát bốn phía, sự hiếu kì trong lòng càng ngày càng đậm: “Những pho tượng này chẳng lẽ cũng là nhà họ Viên đã tiêu tốn rất nhiều nhân lực với sức của mà tạc thành? Bọn hắn có mưu đồ gì đây?”
Hạ Thiên lười biếng xoay xoay hông, thuận miệng nói: “Tiểu muội chân dài, cô đã đoán sai rồi, nơi đây không có nửa xu quan hệ với Nhà họ Viên.”
“Ngươi làm sao có thể khẳng định như vậy?” Ninh Nhụy Nhụy không hiểu.
“Tiểu muội chân dài, cô tỉ mỉ nhìn lại một chút thì sẽ biết.” Hạ Thiên nở nụ cười hì hì, “Những đứa đần nhà họ Viên kia không thể điêu khắc ra được những pho tượng thần này.”
Nghe được Hạ Thiên nói như vậy, Ninh Nhụy Nhụy không nhịn được chú ý kỹ hơn, lúc quan sát lại những tượng thần đó quả nhiên nhìn ra một chút manh mối. Ở đây có tất cả chín pho tượng thần, trong đó ba bức tượng đã hư hỏng, còn lại sáu bức tượng vẫn còn nguyên vẹn.
Mỗi một pho tượng thần đều tản ra linh quang nhàn nhạt, mơ hồ hội tụ tại một chỗ giữa không trung. Những thứ ánh sáng thần kì này, vô cùng mờ nhạt, gần như khó mà nhận ra. Nhưng bây giờ Ninh Nhụy Nhụy dù sao cũng là tu tiên giả, có thể cảm giác được sự chuyển động của linh khí, nên phát hiện ra linh quang tồn tại.
“Hạ Thiên, con mẹ nó nhà ngươi lại lừa gạt ta!” Tô Diệp nhảy ra khỏi mặt nước, lôi Hạ Thiên ra chửi ầm lên: “Có khí phách thì chúng ta lại đường đường chính chính chiến đấu một trận nữa, xem rốt cuộc là ai mạnh hơn!”
Hạ Thiên tức giận nói: “Ngươi đã không phải là đối thủ của ta, đến bao nhiêu lần nữa cũng chỉ có bị ăn đòn.”
“Ta không tin! Ngươi đừng có giở trò mánh khóe, chúng ta dùng quyền đối quyền, chân đối với chân mà đánh một trận.” Tô Diệp rất có tinh thần bất khuất, hơn nữa đã từng chiến đấu và bị bại trận nhiều lần, nhưng một chút cũng không có làm tổn hại đến sự tự tin, điều này rất đáng quý.
“Không có hứng thú.” Hạ Thiên không nhìn thẳng Tô Diệp.
“Vậy ta sẽ khiến ngươi có hứng thú!” Trong chớp mắt quyền phong của Tô Diệp đã mạnh mẽ vụt qua đánh tới trước mặt Hạ Thiên,.
Hạ Thiên hơi mất kiên nhẫn, tức giận nói: “Ngươi thật là phiền, nếu ngươi đã muốn ăn đòn như vậy, thì ta sẽ thỏa mãn ngươi là được.”
Nói xong, Hạ Thiên cũng siết chặt nắm đấm, nghênh đón.
Oành!
Hai nắm đấm va vào nhau, trận phong tràn ra bốn phía, toàn bộ tượng thần trong đại điện đều có chút lung lay sắp đổ.
Uỳnh ùynh uỳnh!
Hai người rất nhanh đánh với nhau mấy quyền, mỗi một quyền đều rất mạnh mẽ, không có nửa điểm chần chừ hay trốn tránh, cũng không hề có chút dây dưa dài dòng...... Đối đầu gay gắt, nhìn qua dường như lực lượng cũng là ngang nhau.
“Ta đã nói là ta không có yếu như vậy!” Cùng Hạ Thiên đấu qua mấy quyền, Tô Diệp đã rất đắc chí, kêu ầm lên: “Hạ Thiên, sức mạnh thật sự của ngươi cũng chỉ có như thế thôi sao. Không sử dụng bàng môn tà đạo, ngươi quả nhiên đánh không lại ta.”
“Đứa kém thông minh.” Hạ Thiên lười nhác giải thích cái gì, “Ngươi mới là một chút tiến bộ cũng không có, vốn dĩ cho rằng có thể chơi đùa vài phút, xem ra hiện tại thật sự vẫn là đánh giá ngươi quá cao. Không chơi nữa, ngươi có thể cút, về sau đừng có lại tới phiền ta, nếu không thì ta trực tiếp giết chết ngươi.”
“Hạ Thiên, ta đã nhìn thấu ngươi, lại còn dám nói khoác không biết ngượng, vậy thì hãy nhìn đệ nhất thiên tài Bắc Hồ sơn trang Tô Diệp ta đánh ngươi thành một bãi thịt vụn như thế nào...... A?”
Lời còn chưa nói hết, nắm đấm Hạ Thiên đã đến trước mắt của hắn: “Ngươi quá nhiều lời.”
Mặc dù Tô Diệp có chút kinh ngạc về tốc độ của Hạ Thiên lại thay đổi nhanh như vậy, nhưng cũng không có hoảng loạn, càng không ý định né tránh, mà là phát sau phát trước đều bóp chặt nắm đấm nghênh tiếp.
Uỳnh!
Lúc này, Tô Diệp cảm thấy có chút không ổn, sắc mặt của hắn không nhịn được thay đổi, trong lòng kinh ngạc không thôi: Sức lực của hắn như thế nào mà đột nhiên tăng lên như vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận