Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3510: Bọn họ không tính là người, hay là vốn không phải người?

Đuổi một hồi, Ninh Nhụy Nhụy phát hiện có chút không ổn.
Nàng nhớ đến vị quản gia tên Quý thúc. Từ nãy đến giờ, nàng không thấy bóng dáng của ông ta đâu, không biết ông ta đang trốn ở chỗ nào? Biết chừng đâu sau khi nàng rời đi, ông ta lại gây bất lợi cho mẹ con Nhiếp mụ mụ thì sao?
Nghĩ như vậy, Ninh Nhụy Nhụy lập tức dừng bước, quay người trở về phòng khách.
Trong lúc Ninh Nhụy Nhụy đang do dự, một bóng người từ trong bóng tối lao thẳng đến chỗ của nàng.
Ninh Nhụy Nhụy cũng không né tránh, trực tiếp giơ đôi chân dài của mình, đánh cho đối phương một kích thế đại lực trầm.
Bành.
Một cước này đá vào chính giữa, đối phương lập tức bay rớt ra ngoài, va đổ bức tường mới ngừng lại, sau đó rơi xuống đất.
Ninh Nhụy Nhụy bước nhanh đến. Nàng nhìn kỹ, phát hiện người này chính là lão quản gia kia, không khỏi tự hỏi: “Tại sao ông ta lại ở đây?”
Đã tiêu trừ tai họa ngầm, nàng cũng không cần quay lại phòng khách, tiếp tục đuổi theo khí tức màu đen còn sót lại. Nếu không thanh trừ sạch sẽ thứ đồ này, sớm muộn gì nó cũng sẽ xuất hiện nữa. Đến lúc đó nói không chừng sẽ phiền phức hơn.
Ninh Nhụy Nhụy vẫn nhìn chằm chằm khí tức kia. Đáng tiếc, vừa rồi nàng không cẩn thận bị cắt đuôi, nhất thời mất đi tung tích của nó.
“Sao?”
Lúc này, Ninh Nhụy Nhụy phát hiện tay lão quản gia chỉ vào một hướng.
“Ở, tầng hầm.” Lão quản gia yếu ớt nói: “Nhanh…”
Thuận theo hướng ông ta chỉ, Ninh Nhụy Nhụy nhìn thấy một cái nắp. Nàng bước đến mở cái nắp nhìn xuống, quả nhiên nhìn thấy một cái cầu tháng kéo dài xuống phía dưới.
“Ngươi…” Khi Ninh Nhụy Nhụy quay đầu nhìn lão quản gia, trong đầu lóe lên mấy suy nghĩ, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Lão quản gia cười thê thảm: “Người nhà lão chủ nhân thật ra đã sớm bị khí tức màu đen kia ăn mòn. Ta… Ninh tiểu thư có bản lãnh thắng được nó, hy vọng ngươi có thể giải cứu được Nhiếp gia.”
Dứt lời, ánh mắt của ông ta không còn thần thái, sau đó không còn tiếng động gì nữa.
“Đám rác rưởi này.” Biểu hiện của Ninh Nhụy Nhụy không khỏi có chút ảm đạm. Cũng không phải nàng đau lòng vì lão quản gia mà là khó chịu Ma tộc đã biến con người thành công cụ.
Nghiến răng, nàng không do dự nữa, vọt thẳng xuống cầu thang, dần dần biến mất trong bóng tối.
….
Vườn trà Vân Hương.
“Bọn họ không tính là người, hay là vốn không phải người?” Hạ Thiên mỉm cười nói.
Lão đạo sĩ lôi thôi chậm rãi bước vào phòng của mình, nhẹ nhàng ném lại một câu: “Ai biết được.”
“Tứ bá gia, nếu ông biết cái gì, ông có thể nói thẳng cho chúng ta biết, đừng úp mở như thế.” Nhiếp Tiểu Lý cảm thấy đau đầu, vội nói với lão đạo sĩ lôi thôi: “Nhiếp gia thối nát thành như thế, chẳng lẽ ông không muốn thay đổi tình huống sao?”
“Thay đổi?” Lão đạo sĩ lôi thôi lấy một cái ghế nằm ra, sau đó nằm lên, thờ ơ nói: “Lão đạo ta là người sắp chết, tại sao lại phải hao hơi tổn sức làm cái việc không có kết quả chứ?”
Gương mặt Nhiếp Tiểu Lý hiện lên sự nghi ngờ: “Tứ bá gia, khi ta còn bé, ta thường xuyên nghe ông kể chuyện xưa của mình. Năm đó, ông không phải như thế này.”
“Ngươi cũng đã nói là năm đó rồi mà.” Lão đạo sĩ lôi thôi vẫn không dao động: “Các ngươi muốn làm cái gì cũng được, lão đạo ta không muốn để ý đến. Cùng lắm ta ở đây trông coi, không cho đám hòa thượng kia đến quấy nhiễu các ngươi.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, nói với Nhiếp Tiểu Lý: “Vợ tiếp viên hàng không, nàng đừng khuyên nữa. Tinh thần của lão đầu nhi này đã bị người ta đánh vỡ, cho nên ông ta không còn can đảm làm chuyện gì nữa đâu.”
“Vậy chúng ta đi.” Nhiếp Tiểu Lý cũng không tiếp tục khuyên, cùng với Hạ Thiên đến chỗ sâu trong vườn trà.
Đi được một lát, Hạ Thiên nói với Nhiếp Tiểu Lý: “Vợ tiếp viên hàng không, nơi này không cần nhìn, chẳng có gì đặc biệt cả. Khí tức màu đen cũng không nghiêm trọng, chúng ta đến chỗ cái giếng đi.”
“Ngươi nói khí tức màu đen? Vì sao ta không nhìn thấy?” Nhiếp Tiểu Lý hơi nghi hoặc. Nàng nhìn quanh bốn phía, ngoại trừ vườn trà, lá cây xanh um tươi tốt, nàng cũng không nhìn thấy khí tức màu đen gì cả.
Hạ Thiên cười nói: “Vợ tiếp viên hàng không, mặc dù thể chất của nàng đặc biệt, nhưng tổng thể mà nói nàng vẫn là một phàm nhân, còn chưa khai khiếu, đương nhiên không nhìn thấy rồi.”
“Thế làm sao mới có thể khai khiếu?” Nhiếp Tiểu Lý hỏi tiếp.
“Vợ tiếp viên hàng không, nàng muốn khai khiếu sao? Vậy thì đơn giản rồi.” Hạ Thiên nói: “Bây giờ ta sẽ giúp nàng khai khiếu. Đương nhiên, nếu nàng không để ý, ta sẽ giúp nàng tẩy tủy luôn.”
Nhiếp Tiểu Lý chớp mắt, yên lặng nhìn Hạ Thiên: “Hai cái khác nhau ở chỗ nào?”
“Đương nhiên là có khác nhau rồi.” Hạ Thiên thành thật giải thích với Nhiếp Tiểu Lý: “Khai khếu, là giúp cho linh khiếu trong cơ thể nàng được mở ra. Có như vậy, nàng mới có thể bắt đầu tu tiên, tương đương với Luyện Khí Kỳ. Tẩy tủy, chính là tẩy hết tạp chất trong cơ thể nàng ra ngoài. Đến lúc đó, nàng chẳng khác nào tiến một bước vào Trúc Cơ Kỳ.”
Khi còn bé, Nhiếp Tiểu Lý chẳng qua chỉ cảm thấy mình đặc biệt. Từ trên xuống dưới nhà họ Nhiếp cũng có chút kỳ quái, nhưng cho đến nay, nàng vẫn không hề liên tưởng đến việc tu tiên hay ma tộc gì cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận