Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3910: Là thật hay giả, ta có thể nhận ra

Cách gọi khiến Ninh Nhụy Nhụy như phát mộng.
Tuy nhiên, rất nhanh nàng đã lấy lại tinh thần. Nàng nhìn thiếu nữ áo trắng trước mắt, ít nhất cũng phải mười ba mười bốn tuổi, làm sao có thể là con của Hạ Thiên được?
Nhưng nghĩ lại, Hạ Thiên đã hơn ba mươi tuổi, nếu tảo hôn, có con lớn đến như vậy không phải là không có khả năng.
Huống chi, Hạ Thiên đã có đứa con trai mười hai tuổi đang ở Tiên Vân đại lục. Bây giờ có thêm một đứa con gái dường như cũng không phải là không thể.
“Đây là con gái của ngươi với ai thế?”
Ninh Nhụy Nhụy cũng nhìn ra được thiếu nữ áo trắng hơn phân nửa là nói đùa, nhưng nhịn không được vẫn chất vấn Hạ Thiên: “Tại sao ta lại không biết ngươi còn có một đứa con gái lớn đến như vậy.”
Hạ Thiên có chút bó tay: “Tiểu muội chân dài, nàng không ngốc đến mức đó chứ? Lời nói này mà nàng cũng tin?”
“Vì sao lại không tin?”
Ninh Nhụy Nhụy nhăn mũi: ‘Ngươi háo sắc như thế, lại có nhiều nữ nhân như vậy, nói không chừng chính ngươi còn không nhớ rõ.”
“Tiểu muội chân dài, nàng ăn dấm cũng phải chú ý đến luật cơ bản.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, chỉ vào thiếu nữ áo trắng: “Nàng đừng thấy nàng ta tuổi còn nhỏ, thật ra tuổi còn muốn lớn hơn gia gia của gia gia của gia gia của gia gia… nàng đấy.”
“Có ý gì?”
Ninh Nhụy Nhụy sửng sốt.
Hạ Thiên nói: ‘Cái này mà nàng còn không rõ à? Nàng ấy tối thiểu sống cũng mấy trăm đến hơn ngàn năm rồi.”
“Không lâu như vậy đâu, có tám trăm năm thôi.”
Thiếu nữ áo trắng mỉm cười, lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng: “Tuy nhiên, dựa theo tuổi thọ nhân loại các ngươi, ta khoảng mười bốn tuổi, gọi các ngươi là cha mẹ cũng không thành vấn đề.”
“Đừng, ta mới hai mươi.”
Ninh Nhụy Nhụy cuống quýt từ chối, chỉ vào Hạ Thiên mà nói: “Hắn khá già, ngươi gọi hắn là cha mới không thành vấn đề.”
Hạ Thiên khó chịu nói: “Này, các người đều muốn tìm đánh đúng không?”
Ninh Nhụy Nhụy cũng không tiếp tục nói đùa. Lúc này, nàng mới nhìn thấy xích sắt trên người thiếu nữ áo trắng, không khỏi hỏi: “Vậy tại sao ngươi lại ở đây? Xích sắt trên người ngươi là chuyện gì xảy ra?”
Thiếu nữ áo trắng thở dài, có chút bất đắc dĩ nói: “Tám trăm năm trước, khi ta vừa hóa hình, không cẩn thận trúng cạm bẫy của ma tộc, sau đó bị bọn họ vây ở đây, trở thành tư nguyên linh khí cho bọn họ chiếm đoạt.”
“Ngươi, ngươi bị nhốt ở đây tám trăm năm?”
Ninh Nhụy Nhụy đầu tiên là ngẩn ra, tiếp theo không khỏi phẫn nộ: “Ma tộc quả nhiên không có nhân tính, giam cầm một thiếu nữ ở đây, đúng là không bằng súc sinh.”
“Tiểu muội chân dài, nàng đang nói nhảm đấy.”
Hạ Thiên làm ra vẻ nhìn mãi thành quen: ‘Đám ma tộc kia vốn đâu phải người, lấy đâu ra nhân tính.”
“Ngươi câm miệng cho ta.”
Ninh Nhụy Nhụy không khỏi trừng Hạ Thiên: “Ngươi còn không giúp nàng ấy phá mấy sợi dây xích sắt này?”
Hạ Thiên lười biếng nói: “Cái này còn cần nàng đến nữa.”
“Ta?”
Ninh Nhụy Nhụy chỉ vào mình, bước hai ba bước đến trước mặt thiếu nữ áo trắng, cầm sợi dây xích lên, dùng sức kéo: “Nếu ngươi còn kéo không được, ta lại càng không được.”
“Không cần kéo.”
Thiếu nữ áo trắng mỉm cười giải thích: “Cho dù ngươi kéo không ngừng, khí lực lớn hơn nữa cũng kéo không đứt đâu, chỉ có thể dùng thần binh lợi khí để chặt đứt.”
Ninh Nhụy Nhụy nghi hoặc hỏi: “Thần binh lợi khí? Ta làm gì có… A, đúng là ta có thật.”
Nói xong, nàng lấy Lưu vân Thiết Nhận ra, nói với thiếu nữ áo trắng: “Cái này có được tính là thần binh lợi khí không?”
“Đương nhiên là tính rồi.”
Thiếu nữ áo trắng nhìn kiếm hoàn trong tay Ninh Nhụy Nhụy, sau đó gật đầu: “Vật này không phải đến từ trái đất, rất có thể đến từ một nơi nào đó ở liên minh tu tiên, dính linh khí dị vực, cũng chính là tiên khí, mặc dù hơi yếu nhưng cũng đủ rồi.”
Ninh Nhụy Nhụy thản nhiên nói: “Hữu dụng là được, nhưng dùng như thế nào?”
“Dùng như bình thường thôi.”
Hạ Thiên chen vào nói: “Trước dùng như thế nào thì bây giờ dùng như thế đó.”
Thiếu nữ áo trắng gật đầu: “Hắn nói đúng đấy.”
“Vậy thì đơn giản rồi.”
Ninh Nhụy Nhụy không chút do dự, đang định rót linh khí vào Lưu Vân Thiết Nhận, bỗng nhiên một tàn ảnh vọt đến trước mặt nàng, đưa tay muốn đoạt kiếm hoàn trong tay nàng.
Ninh Nhụy Nhụy tay mắt lanh lẹ, đưa tay thu hồi lại, nhấc chân đá tới, nghiêm túc quát hỏi: “Là ai?”
Bành.
Người kia bay rớt ra ngoài, bổ nhào giữa không trung, sau đó nhẹ nhàng rơi xuống đất, là một nữ nhân giống Ninh Nhụy Nhụy như đúc.
Nàng ta đứng lên, nhắc nhở Hạ Thiên và thiếu nữ áo trắng: “Nàng ta là giả, các ngươi tuyệt đối không nên tin nàng ta.”
“Là thật hay giả, ta có thể nhận ra.”
Hạ Thiên khó chịu nói: “Ở trước mặt ta, không ai có thể giả mạo được tiểu muội chân dài.”
Nữ nhân kia bất mãn trừng Hạ Thiên: “Này, đại sắc lang, ngươi đừng đùa, nữ nhân kia chính là giả, đầu óc của ngươi bị nhúng nước rồi à?”
Ninh Nhụy Nhụy cười lạnh: “Lá gan ngươi ngược lại rất lớn, giả mạo ta thì thôi đi, lại còn dám xuất hiện trước mặt ta. Ngươi thật sự cho rằng ta không còn cách nào khác đúng không?”
“Ngươi chính là giả.”
Nữ nhân kia cắn răng nói: “Vừa rồi ta đã giết một nam nhân giả mạo ta. Hắn ta nói còn có một nữ nhân đang mạo danh ta, và đó chính là ngươi.”
Ninh Nhụy Nhụy bó tay, không khỏi lắc đầu cảm thán: “Cho dù ngươi thông minh, chọn thời cơ này xuất hiện, muốn trộn lẫn mọi thứ, nhưng ngươi đã sai lầm một việc, cho nên mới thể hiện là ngươi ngu ngốc.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận