Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2007. Đi một bước tính một bước

Nam nhân cần phải dỗ dành, nam nhân như Hạ Thiên đặc biệt càng phải dỗ dành hơn nữa, nếu không thì sẽ luôn không nguyện ý làm việc nghiêm túc, nàng không phải là không biết điểm này, chỉ là nàng chưa bao giờ muốn dỗ dành hắn mà thôi.
Y Tiểu Âm đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút không nói nên lời, con người dường như luôn thay đổi, nàng luôn cảm thấy mình không thể hoà hợp với Hạ Thiên, nhưng hiện tại xem ra không phải như vậy, nàng luôn cảm thấy không bỏ được hận thù trong lòng, nhưng hiện tại nhìn thấy hắn, nàng dường như không cảm thấy nàng vẫn còn rất hận, cho đến bây giờ nàng là đang ghét hay đang bám vào một nguyên tắc nào đó?
Rất nhiều lần, nàng tự nói với bản thân, nàng chỉ vì thế giới này, nhưng nàng có thực sự vĩ đại như vậy không?
Có một câu nói rằng, thế giới này không vì ai mà ngừng quay, thật ra theo ý kiến của Y Tiểu m, câu ấy không hoàn toàn chính xác, bởi vì xét về khả năng của người tu tiên, nếu không có ai thực sự bảo vệ thế giới, thế giới này có thể sẽ thực sự biến mất hoàn toàn, nhưng thật ra nàng vẫn hiểu rõ một chuyện, nơi đây có lẽ không thể không có hắn, nhưng thực ra có thể không có nàng.
Vậy đến cùng nàng là vì thế giới này hay vì bản thân?
“Vợ Y Y, nàng đang nghĩ gì vậy?” Giọng của hắn lại vang lên: “Thực ra ta đang ở ngay trước mặt nàng, nàng không cần nghĩ đến ta đâu.”
Y Tiểu Âm giật mình tỉnh lại, nàng biết mình vừa nãy có chút xuất thần, mà nàng cũng không bắt bẻ hắn, tuy hắn đang ở ngay trước mặt nhưng vừa rồi nàng thực sự là đang nghĩ về hắn.
“Ngươi có tin tức về A Cửu không?” Y Tiểu Âm quyết định thay đổi chủ đề, mà nàng cũng đã không liên lạc với A Cửu trong một thời gian rồi.
“Không có, Cửu nha đầu quá không nghe lời, không biết nàng ấy đã đi đâu rồi.” Hạ Thiên thực sự cũng không có tin tức gì về A Cửu, nhưng hắn cũng không thực sự quan tâm đến chuyện đó.
Nàng không tiếp tục hỏi nữa, thực ra nàng chỉ tạm thời tìm một chủ đề chuyển hướng sự chú ý mà thôi.
“Vợ Y Y, nàng ngẩn người trông thật xinh đẹp.” Hạ Thiên nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của nàng, hắn còn khen ngợi nàng một câu.
“Ta vẫn luôn xinh đẹp.” Y Tiểu Âm hừ nhẹ một tiếng, nàng vẫn có sự tự tin này.
“Vợ Y Y, nàng nói gì cũng đúng.” Hạ Thiên cười hì hì.
Y Tiểu Âm không nói gì thêm, mà bà chủ rất nhanh đã bắt đầu dọn đồ ăn ra, Hạ Thiên bắt đầu trực tiếp ăn, sau đó nói với nàng: “Vợ Y Y, đồ ăn ở đây ăn khá ngon, nàng cũng thử chút đi.”
Nàng cũng không trì hoãn, nàng quyết định ăn để chuyển hướng sự chú ý, nếu không trong đầu nàng sẽ nghĩ quá nhiều chuyện.
Cứ như vậy, suốt một tiếng đồng hồ sau, Y Tiểu Âm ở đó ăn không ngừng, ăn còn rất nhanh, mỗi lần bà chủ mang món ăn đến, đều phát hiện đĩa trước đã trống không, cho nên sau một tiếng, nàng dường như đã tự mình ăn mấy chục món, ngược lại hắn thật ra căn bản không ăn gì.
“Ừm, xin lỗi, chúng tôi đang kinh doanh thử, nguyên liệu không đủ cho nên đây, đây là đĩa cuối cùng.” Bà chủ trông có vẻ áy náy, trước đó bà đã khẳng định có đủ loại món ăn và thịt theo mùa, nhưng rõ ràng là không phải như vậy, bây giờ họ không biết nấu món gì nữa.
“Không sao đâu, ta ăn no rồi, không cần phải phục vụ thêm nữa.” Y Tiểu Âm đáp: “Bao nhiêu tiền, tính tiền đi.”
“Ồ, được được.” Bà chủ lấy tới một danh sách, sau đó bắt đầu tính toán, cuối cùng đưa ra đáp án: “Ừm, tổng cộng là một nghìn tám trăm chín mươi… ta sẽ giảm giá cho các ngươi, lấy một nghìn ttám thôi.”
Y Tiểu Âm không nói gì, nhanh chóng thanh toán tiền sau đó đứng dậy đi ra khỏi nhà hàng, hắn đương nhiên cũng đi theo.
“Vừa rồi ngươi không ăn gì cả, ngươi muốn đổi chỗ ăn tiếp không?” Y Tiểu Âm hỏi, mặc dù nàng cắm đầu ăn đồ một mình nhưng không phải nàng không biết hắn đang làm gì, vừa rồi gia hỏa ấy nhìn chằm chằm nàng, khiến nàng cảm thấy bối rối, còn có chút khó chịu.
Nàng biết Hạ Thiên muốn gì, hơn nữa nàng biết rõ hơn là, muốn để tình hình hiện tại cứ như thế vậy là không dễ dàng gì, nhất là nàng ngày đêm dây dưa với hắn, không thể đảm bảo sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng nàng thực sự không muốn chuyện đó xảy ra, đối với nàng, đó dường như là một bóng ma không bao giờ có thể phai mờ, mặc dù đã trôi qua suốt mười năm, nó vẫn còn nguyên vẹn trong ký ức của nàng.
“Bỏ đi, đi một bước nhìn một bước vậy.” Y Tiểu Âm quyết định trước tiên không nghĩ về những chuyện đó, dù sao thực ra thì Triệu Vũ Cơ vẫn còn trên thế giới này, còn có Ninh Nhuỵ Nhuỵ, thậm chí cả Lam Y Nhân…
Hử?
Y Tiểu Âm đột nhiên nhận ra, nàng không nên ở Vọng Cảng, nếu trong những ngày này nàng cần giải quyết những chuyện ấy với Hạ Thiên, vậy sao phải nhất định ở lại Vọng Cảng chứ?
Đi Giang Hải không tốt sao?
Đến Giang Hải thì sẽ có Lam Y Nhân và Tô Bối Bối ở đó, như vậy Hạ Thiên sẽ không quấn lấy nàng cả ngày, nàng cũng sẽ không phải lo lắng về chuyện kia cả ngày.
Trước đây nàng chỉ quen ở Vọng Cảng, nhưng bây giờ nàng cảm thấy mình nên thay đổi thói quen đó, trước đây nàng bài xích Giang Hải vì có Hạ Thiên ở đó, bây giờ nàng cảm thấy đi Giang Hải thực sự là lựa chọn tốt nhất bây giờ.
“Vợ Y Y, ta không đói, ta không cần ăn.” Giọng của Hạ Thiên truyền đến tai Y Tiểu m, cũng khiến cho nàng lần nữa tỉnh lại, sau đó nàng lập tức nhìn Hạ Thiên, hỏi: “Ta muốn thảo luận với ngươi một chuyện, chúng ta đi Giang Hải được không?”
“Vợ Y Y, nàng không muốn ở đây nữa sao?” Trông Hạ Thiên hơi lạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận