Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2754: Chém đến thủng trời cũng không phạm pháp

“Á, vết thương trên người Lão Vương và Lão Ngụy khép lại rồi!”
Đúng lúc này, nữ tử mày mảnh tinh mắt phát hiện dị thường trên người hai thành viên kia.
Thành viên khác cũng lập tức chuyển hướng, quả nhiên nhìn thấy thịt của vết thương đang nhanh chóng khép lại, càng khó mà tưởng tượng nổi chính là hai người kia còn từ từ ngồi dậy.
“Không thể nào! Tuyệt đối không thể!” Trong mắt Trịnh Tiểu Kiệt tràn ngập sự khó tin, hắn không thể nào tiếp nhận sự thật trước mắt, thậm chí ngay cả việc bản thân có thể mở miệng nói chuyện cũng không phát hiện ra, “Tuyệt đối là diễn trò, Triệu Thanh Thanh, con mẹ nó ngươi đang diễn trò đúng không!”
Dù có tiếp nhận hay không thì vết thương của hai thành viên kia dưới sự chú ý của mọi người đều nhanh chóng khép lại, bọn họ trực tiếp xuống giường quỳ gối với Hạ Thiên và Triệu Thanh Thanh.
“Cảm tạ ân cứu mạng của Hạ tổ trưởng và Triệu tổ trưởng!” Hai người đồng thời hô lên, đây là lời cảm ơn chân thành xuất phát từ tấm lòng, mặc dù người khác không phát hiện nhưng bọn họ lại nhìn thấy cảnh tượng Hạ Thiên cho bọn họ mấy châm, kéo bọn họ từ địa ngục về.
“Không cần khách khí, các ngươi cảm ơn Hạ tổ trưởng là được, ta không làm gì cả.” Triệu Thanh Thanh khoát tay với hai người, “Cũng đừng quỳ nữa, sư phụ ta không thích như thế.”
Hạ Thiên đúng là không thích kiểu sáo lộ như này, hắn hờ hững nói: “Nếu các ngươi đã là thành viên của Thiên Đạo tổ rồi thì chính là thủ hạ của ta, đương nhiên ta phải đảm bảo các ngươi bình an vô sự.”
“Tuy bình thường ta không hay qua đây, nhưng chỉ cần một ngày các ngươi là thành viên của Thiên Đạo, thì ta có thể đảm bảo một ngày các ngươi không chết, sau này sẽ không bệnh tật gì cả.”
Tất cả thành viên của Thiên Đạo tổ bất kể mới hay cũ, giờ đây đều tâm phục khẩu phục, thật lòng cảm ơn Hạ Thiên: “Đa tạ Hạ tổ trưởng!”
“Không cần cảm ơn.” Hạ Thiên không để ý nói.
Triệu Thanh Thanh cũng nói: “Được rồi, giải tán đi, ai về chỗ nấy.”
Sau đó nàng quay ra nói với hai thành viên vừa khỏi bệnh: “Lão Vương, Lão Ngụy, các ngươi cần xin nghỉ mấy ngày?”
“Không cần, chúng ta đã khỏi hẳn rồi, không cần nghỉ ngơi, bây giờ muốn bắt đầu công việc!” Hai người đó không chút do dự đồng thanh nói: “Cho dù thức đêm tăng ca cũng không có vấn đề gì.”
Triệu Thanh Thanh vừa cười vừa nói: “Chỗ chúng ta đâu phải công ty 996, không cần phải thức đêm tăng ca, muốn nghỉ ngơi hay làm việc tự các ngươi quyết định, đi đi.”
“Chúng ta lại cảm ơn ân cứu mạng của Hạ tổ trưởng và Triệu tổ trưởng.” Hai người đó tiếp tục cảm ơn Hạ Thiên và Triệu Thanh Thanh, sau đó mới cùng nhau rời khỏi phòng quan sát.”
“Triệu Thanh Thanh, ngươi được lắm, rất được, vì diễn cho ta xem mà làm màu cỡ đấy!” Trịnh Tiểu Kiệt ở trong phòng số 19 đã rơi vào trạng thái điên cuồng, vết đen trên người hắn cũng có xu thế lan rộng, khí đen cuồn cuộn không ngừng trào ra.
Triệu Thanh Thanh nở nụ cười nhạt, thản nhiên nói: “Là thật hay là diễn, thì trong lòng ngươi phải biết rõ mới đúng.”
“Có cái beep ấy, tuyệt đối là diễn!” Trịnh Tiểu Kiệt hét lên.
“Dù ta muốn diễn, cũng không tìm được diễn viên giống y đúc hai người Lão Vương và Lão Ngụy.”
Khóe miệng Triệu Thanh Thanh cong lên, như cười như không nói: “Hơn nữa hai người họ đích thân bắt người, trúng phải độc khí đen của ngươi, bọn họ là thật hay giả ngươi hẳn là cảm nhận được chứ nhỉ.”
Lời này của Triệu Thanh Thanh khiến Trịnh Tiểu Kiệt á khẩu, bởi vì ngay từ đầu hắn đã biết hai người này không phải giả mạo, người có thể làm giả nhưng những khí đen đó ngoại trừ hắn ra, thì trên thế gian không có kẻ thứ hai.
Cơ mà nếu như hai người đó là thật, vậy chẳng phải chứng minh bọn họ được chữa trị, điều này trái ngược hoàn toàn với nhận thức từ sâu trong lòng hắn, khiến hắn không thể tiếp nhận được.
“Triệu Thanh Thanh, rốt cuộc ngươi đang dở trò gì!” Trịnh Tiểu Kiệt thật sự không chịu nổi, hắn giận dữ gầm lên với Triệu Thanh Thanh: “Ngươi nói đi, có giỏi ngươi đến chỗ ta này, không phải ngươi muốn biết trên người ta rốt cuộc có gì sao, có giỏi thì các ngươi tự mà đến lấy! Chơi trò trẻ con này có tác dụng gì, không phải không dám làm gì bổn thiếu gia sao.”
“Ai nói chúng ta không dám làm gì ngươi?” Hạ Thiên khinh bỉ liếc nhìn Trịnh Tiểu Kiệt, “Trên người ngươi chỉ có chỗ khác lạ đó, có gì hay ho đâu.”
“Cho dù không lại gần ngươi ta cũng có thể lấy đồ trên người ngươi ra.”
“Ha ha, chém gió à, chém tiếp đi, chém đến thủng trời cũng không phạm pháp.” Trịnh Tiểu Kiệt tiếp tục mỉa mai, vỗ vỗ cơ bụng mình rồi chỉ vị trí trái tim, “Đến đây, nhìn kỹ trái tim của bổn thiếu gia, ta muốn xem xem ở khoảng cách xa ngươi lấy đồ kiểu gì.”
“Vậy ta để ngươi mở mang tầm mắt.” Hạ Thiên cười hi hi, bỗng dưng ngón giữa xuất hiện một châm bạch, cách xa đâm vào vị trí tim của Trịnh Tiểu Kiệt.
“Lại diễn trò à?” Trịnh Tiểu Kiệt vẻ mặt khinh thường, hắn cách Hạ Thiên và Triệu Thanh Thanh một tầng thủy tinh dày như thế, còn lâu hắn mới tin trên đời có người có thể cách không lấy đồ, càng đừng nói chi là lấy thứ ở trên người hắn, “Đúng là chọc cười bổn thiếu… Á!”
Lời còn chưa nói hết, Trịnh Tiểu Kiệt cảm nhận được một cơn đau khó nói, giống như bị châm bạc đâm vào trái tim.
Hắn không khỏi cúi đầu nhìn, thế là thiếu chút nữa bị dọa cho vỡ mật, trái tim của hắn lại biến thành một lỗ đen ngòm, có thể nhìn thấy trái tim đang đập thình thịch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận