Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1884. Ngươi bên ngoài kia là? ??

“Bành Lệ?” Bà chủ tiệm áo cưới nhíu mày, “Đó là nhân viên cũ của ta, nhưng mà nàng đã từ chức rất lâu rồi, những người đó tới nơi này tìm nàng để làm gì?"
“Rất tốt, các ngươi còn dám động thủ đúng không? Ta nói cho các ngươi biết, Bành Lệ thiếu chúng ta mười mấy vạn, các ngươi khôn hồn thì lập tức giao nàng ta ra đây, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí!” Người nói chuyện là tên nam tử cao gầy, hiện tại, hắn đang lồm cồm bò dậy, dáng vẻ chật vật.
Mà khi hắn phát hiện Hạ Thiên đã rời đi, trong tiệm chỉ còn lại hai nữ nhân thì càng trở nên phách lối hơn.
“Vị mỹ nữ này, ta khuyên ngươi lập tức giao Bành Lệ ra đây, nếu không coi chừng ta kéo ngươi đi gán nợ...... Ách!” Nam tử cao gầy kêu thảm một tiếng sau đó lại bay ra ngoài.
Lần này là bị Tô Bối Bối đá.
“Đừng đến trước mặt ta tìm cái chết, ngươi cho rằng Tô Bối Bối ta là loại người dễ bị ức hiếp à?” Tô Bối Bối cực kỳ tức giận, lúc này, tâm trạng của nàng cũng không khá hơn chút nào.
Ừm, nam tử cao gầy không có trả lời, bởi vì một cước của Tô Bối Bối đã khiến hắn bất tỉnh nhân sự.
Mà giờ khắc này, thanh niên vạm vỡ kia cũng đã đứng lên, hắn thông minh không tiến lên động thủ mà ôm nam tử cao gầy rời đi. Nhưng trước khi đi thì hắn lại liếc nhìn cửa hàng một lần nữa, hiển nhiên là muốn ghi nhớ nơi đây vào đầu.
“Thật xin lỗi Tô tiểu thư, ta nghe nói Bành Lệ mượn nợ số tiền rất lớn ở trên mạng, không ngờ chuyện đó lại mang đến phiền toái cho ngươi." Lúc này, bà chủ áy náy xin lỗi Tô Bối Bối.
“Không sao, có điều ngươi nên cẩn thận một chút, hai người kia chắc sẽ còn quay lại." Tô Bối Bối thuận miệng nói, nàng đương nhiên không quan tâm loại chuyện nhỏ nhặt kia, nàng cũng không sợ những người đấy, cùng lắm thì một cước đạp bay.
Nhưng đối với tiệm áo cưới này thì chuyện đấy quả thật là tai bay vạ gió.
Tô Bối Bối không quá để chuyện đó ở trong lòng, mà Hạ Thiên càng sẽ không quan tâm loại việc như vậy, hiện giờ, hắn đang rối rắm một chuyện, vợ Y Y không phối hợp, Bối nha đầu cũng không nghe lời hắn, như vậy hắn nên tìm ai giúp hắn đây?
Trên thực tế thì người để hắn lựa chọn không nhiều lắm, Triệu Thanh Thanh, Lam Y Nhân, Ninh Nhụy Nhụy vừa mới trở thành người tu tiên không lâu, cũng không quá thích hợp, bây giờ người thích hợp cũng chỉ có A Cửu và nha đầu Thạch Thuần kia.
Nhưng hai người đó cũng không phải tuýp người sẽ nghe lời hắn.
“Thuần Thuần nha đầu chắc chắn sẽ không đồng ý, hơn nữa nàng còn là một kẻ lừa đảo, dáng người cũng không tốt lắm, ta vẫn không nên đi tìm nàng ấy." Hạ Thiên lẩm bẩm, mà cứ như vậy, hình như hắn đã không có sự lựa chọn nào khác.
“Vẫn là chỉ có thể đi tìm Cửu nha đầu sao?” Hạ Thiên lẩm bẩm, tiếp theo hắn vẫn cảm thấy, tìm Cửu nha đầu còn không bằng hắn tiếp tục suy nghĩ biện pháp thuyết phục vợ Y Y.
Cửu nha đầu quá không nghe lời, lần trước còn muốn hại hắn, nếu bây giờ lập tức biến nàng trở nên quá lợi hại thì cũng không phải là chuyện tốt, suy nghĩ một chút, có vẻ vợ Y Y vẫn tốt hơn một chút.
Ừm, thật ra Bối nha đầu mới là tốt nhất.
Trong lúc nhất thời, Hạ Thiên không khỏi cảm thấy có chút phiền não. Tuy hắn vẫn luôn nói với bản thân là không vội, nhưng trong lòng hắn vẫn có chút lo lắng, có điều không phải là lo lắng bản thân đánh không lại người của Liên minh Tu Tiên mà là lo lắng những cô vợ của hắn đang ở Tiên Vân đại lục.
Một chiếc xe dừng ở bên cạnh Hạ Thiên, giọng nói quen thuộc lại truyền đến lần nữa: “A, anh rể, nhanh như vậy mà ngươi đã bị Bối Bối tỷ đuổi đi rồi sao?"
Hạ Thiên vừa quay đầu đã thì thấy Hàm Hàm, nhưng bây giờ, trên xe nàng còn có thêm một người, đó là một cô gái khá xinh đẹp.
Không để ý đến Hàm Hàm, Hạ Thiên tiếp tục đi dạo trên đường, mà Hàm Hàm cũng rất khác thường không có tiếp tục đuổi theo, hiển nhiên lần này nàng cũng chỉ thật sự trùng hợp gặp phải Hạ Thiên.
“Thôi, vẫn nên đi tìm vợ Tiểu Y Y vậy." Tâm trạng của Hạ Thiên không tốt, quyết định đi tìm chuyện làm cho bản thân vui vẻ một chút, mà bây giờ ở thành phố Giang Hải, người chân chính nguyện ý làm hắn vui vẻ hình như cũng chỉ có mỗi Lam Y Nhân.
Hạ Thiên rất nhanh đã đến văn phòng Tổng giám đốc của tập đoàn Thần Y, nhưng bây giờ Lam Y Nhân cũng không ở trong văn phòng, Hạ Thiên cũng không đi tìm nàng mà đi vào trong phòng nằm xuống.
Nằm chưa được vài phút thì Hạ Thiên nghe được bên ngoài có động tĩnh, hắn đứng dậy đi ra, tiếp đó nhìn thấy một người.
Đó là một nữ nhân dáng dấp không tệ, một thân công sở màu trắng đang ngồi ở vị trí của Lam Y Nhân, nhưng nàng cũng không phải Lam Y Nhân.
“Ngươi là ai? Tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây?” Người đặt câu hỏi trước lại là nữ nhân kia, nàng ta nghiêm nghị quát lớn, “Ta không cần biết ngươi là ai, đây là văn phòng Tổng giám đốc, người ngoài không thể tiến vào! Ngươi lập tức đi ra ngoài cho ta, nếu không thì ta sẽ gọi bảo vệ! "
Tâm trạng của Hạ Thiên không tốt, cũng lười nói nhảm, một châm đâm vào người nữ nhân này, tiếp đó lấy điện thoại bấm số gọi cho Lam Y Nhân.
“Chồng, có chuyện gì vậy?” Lam Y Nhân nhanh chóng tiếp điện thoại, khẽ hạ giọng, “Ta đang họp, một chút nữa mới trở về được."
“Ừm, không có việc gì, vợ Tiểu Y Y, ngươi xong việc rồi nhớ trở lại, ta ở trong phòng chờ ngươi." Hạ Thiên cũng không vội, mặc cho nữ nhân kia ngồi bất động ở nơi đó không thể nói chuyện, mà hắn thì cúp điện thoại đi vào phòng ngủ.
Khoảng mười lăm phút sau.
“Chồng, người bên ngoài kia là...... Ưm." Lam Y Nhân xuất hiện ở trong phòng ngủ, nhưng nàng còn chưa dứt lời thì đã không có cách nào nói tiếp được nữa.
......
Đêm khuya.
“Chồng, nữ nhân bên ngoài kia là chuyện như thế nào?” Lam Y Nhân lại hỏi lần nữa, chẳng qua bây giờ, giọng nói của nàng lại lười biếng và không có sức lực gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận