Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3921: Một lần chờ tận bốn mươi năm

“Ta đến đây.” Ninh Vọng Hải bước nhanh đến.
Chỉ thấy đỉnh đầu Ninh Nhụy Nhụy nhô lên một hòn đá nhỏ. Nàng nhẹ nhàng nhấn một cái, vách đá hơi lõm vào bên trong, lộ ra một cánh cửa nhỏ đủ cho một người đi.
“Gia gia, cháu vào trước.” Ninh Nhụy Nhụy cúi thấp người bước vào.
Ninh Vọng Hải gật đầu, đợi một hai giây, sau đó ông cũng vào theo.
Đằng sau cánh cửa, tia sáng ảm đạm. Vừa mới tiến vào, ai cũng không nhìn rõ được tình huống bên trong là như thế nào.
Hơn nữa, trong không khí lại có một hương vị không cách nào nói rõ được, khiến cho người ta trong khoảnh khắc đánh mất giác quan. Tiếp theo, khí huyết bay thẳng lên trán, thiếu chút nữa mạch máu nổ tung mà chết rồi.
Cũng may Ninh Vọng Hải không phải hạng người hời hợt. Mặc dù ông còn chưa tu tiên, nhưng cũng đã từng có chân khí, rất nhanh đè xuống loại khí huyết phun trào này.
“Nhụy Nhụy.”
Ninh Vọng Hải bình tĩnh lại, lập tức lo lắng cho an nguy của cháu gái.
“Gia gia, cháu không sao.”
Ninh Nhụy Nhụy đáp lại cách đó không xa: “Ông sao rồi?”
“Ta cũng không sao.”
Ninh Vọng Hải cúi đầu nhìn xuống đất, phát hiện bên dưới có một lớp bụi mỏng màu xám, bên trên có dấu chân rõ ràng kéo dài về phía trước. Ông liền nhắc nhở: “Nhụy Nhụy, cháu đi theo dấu chân, nhưng nhớ phải cẩn thận một chút.”
Ninh Nhụy Nhụy gật đầu. Nàng nhìn thấy dấu chân, nhưng một điều kỳ lạ là dấu chân trên lớp bụi có mới có cũ, có lớn có nhỏ, thậm chí còn nhìn ra được có nam có nữ. Hơn nữa, những dấu chân này cũng không hoàn toàn xuất phát từ cánh cửa nhỏ. Tình huống này đúng là không bình thường.
Điều này nói rõ cửa ngầm không chỉ có một cái.
Trước mắt có một hành lang, hai bên đều có phòng nhưng không có cửa.
Ninh Nhụy Nhụy chậm rãi bước về phía trước, thỉnh thoảng kiểm tra gian phòng hai bên trái phải phát hiện tất cả đều trống rỗng, cái gì cũng không có.
“Ha ha ha ha ha…” Một lát sau, một âm thanh cuồng tiếu từ phía cuối hành lang truyền đến.
Cảm xúc bên trong tiếng cười cực kỳ phức tạp, có đắc ý càn rỡ, lại có khủng hoảng do sai lầm, còn có mờ mịt, đồng thời lại giống như bừng tỉnh đại ngộ, khiến cho người nghe tê cả da đầu, lại cảm thấy khó hiểu.
“Là âm thanh của Nhạc Vô Nhai.”
Ninh Vọng Hải nhận ra âm thanh này: “Ông ta hẳn đang ở phía trước. Chúng ta cẩn thận tiếp cận, đừng khiến ông ta chú ý.”
Hai người lặng lẽ đến chỗ phát ra âm thanh.
Lúc này, phía cuối hành lang.
Biểu hiện Nhạc chưởng môn vô cùng phức tạp, trừng mắt nhìn Băng Vạn Phách, lạnh giọng chất vấn: “Đây chính là linh mạch phái Tuyết Sơn các ngươi?”
“Đúng.”
Băng Vạn Phách vô cùng bình tĩnh: “Nếu ngươi muốn, ngươi cứ lấy.”
“Lão thái bà, ngươi đang đùa ta phải không?”
Nhạc chưởng môn tức đến mức muốn giết người, chỉ vào cái giếng cạn cách đó không xa, cùng với khí tức hai màu xanh đen giao nhau thỉnh thoảng bay ra từ miệng giếng, quát lớn: “Con mẹ nó, cái này làm sao là linh mạch được? Sát khí nặng như thế, gọi thi giếng vạn năm thì còn có thể tin được.”
Băng Vạn Phách thản nhiên nói: “Vạn năm trước, linh mạch phái Tuyết Sơn đã sớm bị sát khí làm ô nhiễm. Trong thời gian đó, các tiền bối trong môn đã dùng vô số phương pháp cũng không cách nào thanh trừ. Ba linh tuyền, một khô một ô nhiễm, đây là cái còn sót lại có thể dùng.”
“Cái này… ta không tin.”
Tròng mắt Nhạc chưởng môn chuyển động nhìn chung quanh, sau đó chỉ vào Băng Vạn Phách: “Ngươi nhất định là đang giở trò gian với ta. Ta cho ngươi biết, cho dù không có ngươi, ta cũng có thể gọi Tiết Vạn Tinh đến, vẫn có thể tìm linh mạch được như thường.”
Băng Vạn Phách nở nụ cười khinh bỉ: “Ngươi cho rằng vì sao Tiết Vạn Tinh lại dứt khoát đáp ứng điều kiện của ngươi như vậy?”
“Ngươi nói vậy là có ý gì?”
Nhạc chưởng môn lạnh giọng hỏi lại.
“Người gây sự bốn mươi năm trước chính là ông ta.”
Băng Vạn Phách cười ha hả: “Lúc đó, chồng của ta bế sinh tử quan, dự định trao lại chức Chưởng môn cho ông ta. Sau khi ông ta nhìn thấy hiện trạng của linh mạch, lập tức đổi ý, nhưng chức Chưởng môn không phải muốn nhận là nhận, muốn bỏ là bỏ. Cho nên, ông ta mới liên lạc với các ngươi, bày ra mấy chuyện loạn thất bát tao kia, khiến sự việc càng thêm phức tạp, còn bắt ta cõng nồi.”
“Làm như thế có chỗ tốt gì với ông ta chứ?”
Nhạc chưởng môn vẫn nửa tin nửa ngờ.
Băng Vạn Phách nói: “Cái này ta cũng không rõ nữa, có lẽ ngươi phải biết chứ.”
“Chẳng lẽ…. không thể nào.”
Gương mặt Nhạc chưởng môn không ngừng thay đổi, hiển nhiên đã bị Băng Vạn Phách thuyết phục, chỉ là trong lòng vẫn giãy dụa như cũ: “Ông ta không thể nào biết được. Cho dù biết… ông ta cũng không dùng đến.”
Bốn mươi năm trước, đúng là Tiết Vạn Tinh chủ động đến tìm Nhạc Vô Nhai, nói chỉ cần giúp ông ta lên làm Chưởng môn, ông ta sẽ giúp Nhạc Vô Nhai lấy được linh mạch phái Tuyết Sơn.
Lúc đó, liên minh Cửu Sơn của Nhạc chưởng môn không mạnh như bây giờ, cho nên chỉ có thể âm thầm phái người tương trợ, chỉ là kế hoạch cuối cùng “thất bại”.
Kết quả, nguyên chưởng môn phái Tuyết Sơn mất tích một cách bí ẩn, Phó chưởng môn có hy vọng kế vị nhất lại chết một cách khó hiểu. Những đệ tử có cơ hội cũng bị đuổi xuống núi, lúc này Băng Vạn Phách mới mượn cơ hội lên vị.
Dựa theo thuyết pháp của Tiết Vạn Tinh, bởi vì làm việc không bí mật, dẫn đến kế hoạch của bọn họ bị Băng Vạn Phách lợi dụng, cũng may ông ta cũng không phải không có chút thu hoạch, trở thành Đại trưởng lão và Phó chưởng môn có thực quyền nhất, vẫn có cơ hội giúp bọn họ lấy được linh mạch, nhưng cần phải yên lặng chờ thời cơ.
Cái chờ này tận bốn mươi năm.
Tuy nhiên, Nhạc chưởng môn tuyệt đối không ngờ rằng kết quả của bốn mươi năm sau lại là như thế, quả thật khiến cho người ta phải bật cười: “Ha ha ha ha ha.”
Phốc.
Còn chưa cười xong, một thanh đoản kiếm đâm từ phía sau Nhạc chưởng môn thấu ngực ra đằng trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận