Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3574: Ông ta đã sớm không phải người

Sau khi Nhiếp Vân Thiên tiến vào biệt thự, mắt hổ liếc nhìn xung quanh, ánh mắt tràn ngập sự phẫn nộ: “Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
“Chúng ta muốn làm gì, ngươi nên sớm biết thì mới đúng chứ.” Nhiếp Tiểu Lý tuyệt không e ngại, trực tiếp nói thẳng: “Ta đã sớm nói với ngươi rồi, mà không chỉ một lần. Trước kia, ta muốn ngươi thả ta và người nhà của ta. Đáng tiếc, ngươi chẳng những ngoảnh mặt làm ngơ, ngược lại còn làm tình huống trầm trọng hơn. Bây giờ, ta muốn một lần nữa nắm giữ vận mệnh của mình, đồng thời giải quyết cục diện hỗn loạn trước mắt, để Nhiếp gia một lần nữa bước vào quỹ đạo.”
“Đúng là khéo mồm khéo miệng.” Nhiếp Vân Thiên trừng mắt nhìn Nhiếp Tiểu Lý: “Ngươi cho rằng ngươi là ai, có tư cách gì mà nói những lời như thế trước mặt lão phu. Lão phu làm như vậy không phải vì tốt cho ngươi, cho người nhà của ngươi sao? Đáng tiếc tiện nhân ngươi chẳng những lấy oán trả ơn, còn dẫn người ngoài đến giết lão phu. Ngươi quả thật là bạch nhãn lang ăn cây táo rào cây sung.”
“Đúng đấy, bạch nhãn lang.”
“Cẩu vật ăn cây táo rào cây sung.”
“Loại tiện nhân này nên đuổi ra ngoài.”
“Nàng ta hoàn toàn không xứng là người họ Nhiếp.”
“…”
Đám người đi theo Nhiếp Vân Thiên giống như nghe được hiệu lệnh, cùng nhau đánh trống reo hò.
Hạ Thiên có chút khó chịu trừng mắt với những người kia: “Các ngươi muốn ăn đòn đúng không? Nếu không muốn chết, tất cả câm miệng lại cho ta.”
“Còn dám uy hiếp chúng ta, đánh chết hắn đi.”
“Đúng, đánh hắn. Chuyện Nhiếp gia không để người ngoài nhúng tay vào.”
“Mọi người cùng nhau xông lên… A!”
“Lên cái đầu ngươi đấy.” Ninh Thụy Thần nghe không nổi nữa, không quan tâm đến toàn thân mỏi mệt, bay lên một cước đạp người to miệng nhất ra ngoài.
Lửa giận Nhiếp Vân Thiên càng sâu. Ông ta quát lớn: “Lại còn dám ra tay. ? Đã như vậy, các ngươi cũng đừng trách lão phu không nói tình nghĩa. Người đâu, mau trói bọn họ lại, nhốt vào địa lao cho ta.”
“Nói đại nghĩa nghe nghiêm túc thế? Ta còn tưởng rằng ngươi muốn báo cảnh sát nữa chứ.” Ninh Nhụy Nhụy cảm thấy có chút buồn cười: “Kết quả lượn quanh cả nửa ngày, ngươi vẫn muốn dụng tư hình?”
“Lão phu cho các ngươi năm phút cân nhắc.” Nhiếp Vân Thiên có một thói quen tương đối tốt, đó chính là không thèm nhìn những thứ bất lợi đối với mình: “Các ngươi cũng đừng nghĩ đến việc chạy trốn. Làm như vậy, kết quả sẽ thảm hại hơn. Các ngươi đừng cho rằng lão phu đang nói đùa.”
Nhiếp mụ mụ biến sắc, không khỏi có chút khẩn trương. Đối với người cha chồng này, bà cảm thấy thật sự sợ hãi, không khỏi kéo Nhiếp Tiểu Lý một chút.
“Mẹ, mẹ không cần sợ.” Nội tâm Nhiếp Tiểu Lý lại khá kiên định, cũng không vì sự uy hiếp này mà lùi bước: “Gia gia, chiêu này của ngươi vô hiệu với chúng ta. Trước kia, ta thuận theo không phải vì ta sợ mà là vì ta không muốn mẹ và em gái của ta bị thương tổn. Bây giờ ta đã không còn sợ nữa, ngươi không uy hiếp được ta đâu.”
“Ha ha, Trường Thắng đúng là đã sinh được một đứa con gái ngoan, lại dám thách thức lão phu.” Nhiếp Vân Thiên cảm thấy uy nghiêm của mình bị đả kích, giận quá hóa cười: “Tốt, rất tốt. Đã như vậy, ngươi cũng đừng trách lão phu không niệm tình thân.”
Nhiếp Tiểu Lý lạnh lùng nói: “Ngươi cũng chưa từng nói qua tình thân mà, ngươi chỉ dùng tình thân để chiếm lĩnh điểm cao nhất của đạo đức mà thôi.”
“Làm càn! Đừng tưởng rằng lão phu không dám giết ngươi.” Nhiếp Vân Thiên một lần nữa hét to: “Cũng đừng khiêu chiến mức độ nhẫn nại của lão phu. Các ngươi chỉ còn hơn hai phút để cân nhắc…”
“Không cần cân nhắc.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, nói với Nhiếp Tiểu Lý: “Vợ tiếp viên hàng không, nàng đừng ôm hy vọng gì với lão bạch si này. Ông ta đã sớm không phải người, cũng không phải gia gia của nàng, không cứu nổi nữa đâu.”
Nhiếp Tiểu Lý nghe xong, không khỏi sửng sốt.
Ninh Nhụy Nhụy nhớ lại chuyện lúc trước, Nhiếp lão thái thái bỗng nhiên hóa thành ánh sáng màu đen, sau đó trốn đi. Nếu lão bà đó không phải người, Nhiếp Vân Thiên hơn phân nửa cũng không phải người.
“Ngươi muốn bôi đen lão phu, đúng là buồn cười.” Nhiếp Vân Thiên cười lạnh không thôi, cao giọng nói: “Chỉ cần lão phu một ngày còn là gia chủ, các ngươi không lật được trời đâu.”
“Khoan đã, lão thất, ngươi đừng có mà ra lệnh nữa.” Lúc này, lão đạo sĩ không nhịn được cắt ngang lời Nhiếp Vân Thiên: “Bây giờ ngươi đã không còn là gia chủ nữa, Tiểu Lý mới là gia chủ tân nhiệm của Nhiếp gia.”
“Đánh rắm!” Nhiếp Vân Thiên trừng mắt quát lão đạo sĩ: “Lão tứ, bốn năm năm trước ngươi đã là phế vật bị đuổi đến vườn trà, ngươi có tư cách gì mà định đoạt vị trí gia chủ?”
Lão đạo sĩ lôi thôi khẽ cười, chỉ tám vị tộc lão được cứu ra đang đứng đằng sau: “Đương nhiên không chỉ có ta không, nơi này còn có tám vị tộc lão. Chúng ta dựa theo tộc quy tiến hành bỏ phiếu, ngươi còn dị nghị gì chứ?”
“Đám cẩu vật đó tính là tộc lão gì chứ?” Nhiếp Vân Thiên khinh thường nhìn những người kia, mắng to: “Đều là thứ khốn kiếp không biết tốt xấu, bọn họ vì lợi ích của mình mà bán Nhiếp gia, sớm bị lão phu khu trục khỏi tộc. Ta không bắt bọn họ bỏ tù là may mắn lắm rồi.”
“Nhiếp Vân Thiên, ngươi mới là cẩu vật đấy.” Lão nhân ria ngắn tức đến mức hai mắt trắng dã, nghiến răng nghiến lợi: “Rõ ràng ngươi lén trộn thuốc độc vào lá trà, chúng ta phát hiện được ngươi làm việc ác, tìm ngươi lý luận mới rơi vào bẫy của ngươi, bị ngươi nhốt vào địa lao, hành hạ mấy chục năm. Bây giờ ngươi còn nói như vậy, ngươi có còn là người không?”
“Lão phu không rảnh nói nhảm với các ngươi, chỉ tổ lãng phí nước miếng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận