Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2383. Trường Sinh Chủ

Trận sóng gió nhỏ này rất nhanh liền lắng xuống, những người dừng lại trong đại sảnh không khỏi tò mò về thân phận của Hạ Thiên và A Cửu, thỉnh thoảng đánh giá bọn hắn một phen, thậm chí bảo chấp sự bên cạnh mình đi nghe ngóng thử xem.
Hạ Thiên và A Cửu không hề bị ảnh hưởng, ngược lại chấp sự số ba ở trong mắt bọn hắn đã sớm là người chết.
“Tên trường sinh chủ kia ở đâu, nhanh dẫn chúng ta qua.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, nói với thanh niên số mười một.
Bây giờ thanh niên số mười một đã biết hai vị trước mắt này có thân phận khác thường, thái độ càng cung kính hơn: “Lúc chín giờ tối sẽ có một buổi gặp mặt, đến lúc đó hội chủ sẽ đích thân xuất hiện. Trước lúc đó thì không có ai biết hội chủ ở chỗ nào.”
“Lại phải đợi à?” Hạ Thiên hơi không kiên nhẫn, quay đầu nhìn về phía A Cửu, “Nếu không thì ta đi bắt con cá chạch kia ra?”
A Cửu lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Đừng hành động thiếu suy nghĩ, Y Y tỷ hẳn là cũng ở trên đảo, vẫn nên đợi nàng tới tìm chúng ta.”
“Nếu như chàng làm loạn, khiến kế hoạch rối loạn, đừng trách nàng ghi hận chàng đó.”
“Bỏ đi, vợ Y Y vốn là người hẹp hòi, nếu như lại ghi hận ta, vậy thì phiền toái lắm.”
Hạ Thiên lập tức từ bỏ ý nghĩ lúc trước, rồi không biết nghĩ tới điều gì, cười nói, “Nhưng rất nhanh là có thể gặp vợ Y Y rồi, cũng là chuyện rất tốt.”
“Đến lúc đó, chúng ta có thể cùng nhau chơi đùa.”
“Ngậm miệng, chuyện đó không được!”
A Cửu không cần đoán cũng biết “chơi” ở trong miệng Hạ Thiên là chỉ cái gì, không khỏi mắng một tiếng.
Hạ Thiên cười hì hì, hắn cảm thấy không có gì là không thể nào, chỉ cần hắn mặt dày là được, sớm muộn gì cũng sẽ thành công.
“Tuyệt đối không để cho chàng được như ý.”
A Cửu hận đến nghiến răng tên lưu manh này, trong lòng âm thầm thề thốt.
Rất nhanh, hai người liền theo thanh niên số mười một đi tới chỗ ở của bọn hắn, cũng chính là gian phòng mà tên trường sinh chủ kia sắp xếp.
Gian phòng rất lớn, tầm hơn 100m², bày biện đầy đủ mọi thứ, có điểm giống như biệt thự nghỉ ngơi cao cấp.
“Sao ta cứ thấy là lạ thế nhỉ.”
Sau khi vào phòng, A Cửu không khỏi nhíu mày, bởi vì trong nội tâm nàng có một loại cảm giác khó chịu khi bị dòm ngó.
Hạ Thiên hơi ngẩng đầu, tiếp đó không đếm xỉa mà nói: “Bởi vì trong phòng có giám sát, nên đương nhiên không đúng rồi.”
“Ở đâu?”
A Cửu nghe vậy lập tức kiểm tra tình huống trong phòng, đáng tiếc cũng không phát hiện thiết bị theo dõi gì hết.
“Cửu nha đầu, nàng không cần tìm, sau khi ta vào phòng đã xử lý những thứ kia rồi.”
Hạ Thiên ôm A Cửu ngã xuống giường, cười hì hì nói: “Bên trong bên ngoài căn phòng ta đều đặt một kết giới nhỏ, chúng ta làm chuyện gì cũng sẽ không bị phát hiện.”
“Chàng biến đi.” A Cửu cảm giác một nơi trên cơ thể bị đánh lén, lập tức xấu hổ mắng.
...... Hạ Thiên và A Cửu có lẽ không biết, kể từ khi bọn hắn lên đảo, liền đã bị một vài người theo dõi sát sao.
Sau khi bọn hắn vào phòng, thì tất cả màn hình theo dõi nơi đó nháy mắt tối đen.
Trong đó một lão giả áo bào trắng trông rất khỏe mạnh đang đứng, vẻ mặt tươi cười hỏi: “Nhìn hình ảnh vừa rồi, các ngươi cảm thấy thế nào?”
Đối diện lão giả tóc bạc là một cái bàn dài, hai bên đều ngồi kín bốn người nam nữ tuổi tác khác nhau.
Trong đó một người là Ứng Hiểu Nguyệt vốn nên đi cùng Hạ Thiên, còn một người khác là nữ nhân trung niên tóc dài thùy mị trước đó từng chạm mặt Y Tiểu m.
“Trường sinh chủ, ngươi cho chúng ta xem cái này là có ý gì?”
Nói chuyện chính là một người ngoại quốc mặt râu quai nón, dáng vẻ giống truyền thưởng Barbossa trong


Pirates Of The Caribbean


(cướp biển vùng caribe) đến mấy phần, “Đôi nam nữ này ta không quen biết, dường như chẳng có chỗ nào đặc biệt cả.”
Một người khác là lão thái bà mắt tam giác, vẻ mặt sần sùi cười ha ha: “Lý Bội La, ngươi vẫn nóng vội như vậy à, nếu có tính toán gì thì trường sinh chủ tự nhiên sẽ nói, không cần đến ngươi phải thúc giục đâu.”
“Chín người chúng ta bao nhiêu năm mới có thể hội tụ một lần, tại sao không dứt khoát một chút, cứ phải lãng phí thời gian để giải đố thế nhỉ.”
Người nói chuyện chính là đại hán cao hơn hai mét, âm thanh vang vọng giống như có hồi âm.
Tiếp đó lại có người mở miệng, là một nam nhân thanh nhã mặc cổ trang: “Nữ nhân kia ta biết, nàng tên là A Cửu, là trợ thủ của Y Tiểu m, nhưng mà nghe nói gần đây đã rời khỏi Y Tiểu m.”
“Còn về nam nhân kia thì ta không quen, cũng không hứng thú muốn biết. Chẳng lẽ trường sinh chủ coi trọng A Cửu ư, vậy thì ta có thể giúp một tay, nhưng đến lúc đó ngươi phải để cho ta hưởng dụng nữa.”
“Bẩn thỉu.”
Nữ nhân tóc dài không khỏi xì mắng một tiếng, trong mắt tràn đầy vẻ mặt khinh bỉ: “Đoạn Nhất Lang, ngươi là sắc quỷ đầu thai sao, sống lâu như vậy mà trong đầu chỉ có loại chuyện này?”
Nam nhân thanh nhã kia không hề tức giận, ngả ngớn liếc nhìn nữ nhân tóc dài, trêu đùa nói: “Mã Khởi Linh, kỳ thực tư sắc của ngươi cũng được đấy, chỉ là không biết tại sao ngươi lại từ chối không dùng bồi nhan đan, nếu như ngươi có thể bảo dưỡng dung nhan lúc còn trẻ, đảm bảo nam nhân trên đời này đều muốn vì ngươi mà điên cuồng, ta cũng sẽ không nhịn được theo đuổi ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận