Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3964: Sông rộng sóng lớn

Tiểu Tiên Giới, Thiên Ngoại Thiên.
Nhóm người A Cửu khởi động Tứ Tượng Trận, một luồng linh áp bàng bạ trấn trụ nữ nhân váy dài.
Nữ nhân váy dài liều chết một hồi rốt cuộc vẫn không chống đỡ được.
“Bổn tiên tử tuyệt không có khả năng bị các ngươi đánh bại.”
“Cái trận rách nát này không làm gì được ta đâu.”
“Bổn tiên tử là Độ Kiếp Kỳ của liên minh tu tiên. A, các ngươi giết ta đi.”
“Mau giết ta.”
Nữ nhân váy dài dần dần không chịu nổi, ban đầu từ lãnh ngạo đến nổi giận, đến cuồng loạn, sau cùng chỉ muốn chết mà thôi.
Đáng tiếc, đám người A Cửu hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ với lời nàng ta nói.
“A, hình như có thứ gì đó trong cơ thể của nàng ta.”
Tô Bối Bối nhạy bén cảm giác được dị dạng, lập tức nhắc nhở.
Mấy người khác không khỏi ngẩng đầu lên.
Quả nhiên, một luồng khí tức màu trắng chậm rãi từ trong cơ thể nữ nhân váy dài bay ra.
A Cửu nhìn thấy, lập tức lấy một cái bình nhỏ từ trong ngực ra, ném vào bên trên Tứ Tượng trận.
Chỉ thấy khí tức màu trắng nhanh chóng bay vào trong bình.
Sau khi hút hết số khí tức màu trắng, cái bình lại bay về trong tay A Cửu.
“Cửu tỷ tỷ, ngươi cầm gì trong tay thế?”
Ninh Nhụy Nhụy tò mò hỏi.
A Cửu thản nhiên trả lời: “Dạ Ngọc Mị đưa, ta cũng không biết đó là cái gì.”
“Vậy kế tiếp chúng ta phải làm sao?”
Lam Y Nhân vẫn còn lo lắng cho tình huống của Hạ Thiên: “Có cần xuống dưới bắt người kia lên không?”
“Vậy ngươi và Bối Bối xuống đi.”
A Cửu gật đầu, sau đó nói với Dương San và Ninh Nhụy Nhụy: “Các ngươi ở lại đây canh chừng nữ nhân này, đừng để xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Ninh Nhụy Nhụy hỏi: “Cửu tỷ tỷ ngươi thì sao?”
“Ta phải nhanh chóng đưa thứ này cho Dạ Ngọc Mị và Triệu Vũ Cơ.”
A Cửu ngưng trọng nói: “Bên chỗ bọn họ cũng có thần tướng đến từ liên minh tu tiên, hẳn còn lợi hại hơn cả hai người này. Vật này có lẽ sẽ có sự trợ giúp đối với bọn họ.”
“Ừm, vậy ngươi đi đi, nơi này có chúng ta canh chừng rồi, cam đoan sẽ không để xảy ra vấn đề gì đâu.” Dương San đáp.
A Cửu gật đầu, nhưng trong lòng vẫn lo lắng không thôi.
Tuy nhiên, việc nàng cần làm bây giờ cũng rất quan trọng, không cách nào đi giúp Hạ Thiên, chỉ có thể cầu nguyện cho hắn. Hạ Thiên, ngươi tuyệt đối đừng xảy ra chuyện. Tuy nhiên, Hạ Thiên đích thật đã xảy ra chuyện.
Đương nhiên hắn không chết, nhưng lại tiến vào một trạng thái liên quan đến cái chết.
Hắn tiến vào một con sông lớn, vô cùng vô tận, vô thủy vô chung.
Những con sóng cứ thế mà tuôn ra, giống như chảy từ viễn cổ còn viễn cổ hơn đến đây, chảy đến tương lai không thể nào đoán trước.
Trong con sông này, hắn nhìn thấy vô số người, hư không vô tận, tinh cầu không cách nào hình dung và tồn tại không cách nào diễn tả.
Chỉ một cái chớp mắt, Hạ Thiên cảm giác đầu của hắn như sắp bị nổ tung.
Giống như mỗi một tế bào não đều gánh gấp mười, thậm chí gấp trăm lần, vạn lần phụ tải.
Bỗng nhiên, một hai điểm sáng yếu ớt màu vàng từ đầu bên kia sông bắn tung tóe ra, vừa lúc bắn vào trong đầu hắn.
Một thoáng sau, ánh mắt của hắn bị kềm chế, cũng không còn tiếp tục nhìn thấy những cảnh tượng khác.
Dù vậy, cũng có vô số sinh mệnh bên trong con sông di chuyển về phía trước, có cái lóe lên rồi biến mất, có cái hoành không xuất thế, có cái ảm đạm vô quang, có cái sáng như mặt trời.
Hạ Thiên suy đoán những sinh mệnh này có khả năng cũng là tu tiên giả giống như hắn, chỉ là không cùng một thế giới.
Hơn nữa, những tu tiên giả này đều không nhìn thấy lẫn nhau, cũng không cảm nhận được sự tồn tại của Hạ Thiên.
Về phần vì sao Hạ Thiên có thể nhìn thấy bọn họ, chính hắn cũng không có đầu mối.
Đằng trước có một cánh cửa nối liền trời và đất.
Cánh cửa này tản ra một luồng khí tức cổ xưa.
Hạ Thiên không biết cánh cửa đó, cũng không biết luồng khí tức kia là gì, nhưng hắn biết chắc nó có liên quan đến thiên đạo. Trong lòng hắn dâng lên một sự kính sợ, cũng không biết là kính sợ thiên đạo hay là kính sợ cái gì.
Một ý niệm đột nhiên dâng lên trong đầu của hắn, hắn muốn xuyên qua cánh cửa này.
Cánh cửa đó có thể là cửa ải thứ nhất trên con đường tu tiên của hắn.
Hạ Thiên suy nghĩ, chẳng lẽ độ kiếp hai tên ngốc đến từ liên minh tu tiên kia nói chính là xuyên qua cánh cửa này sao?
Nhưng làm sao mà xuyên qua cánh cửa đó?
Hạ Thiên không có chìa khóa.
Mặc dù khe hở rất lớn, ngay cả một vạn người như hắn cũng có thể đi qua.
Nhưng khe hở của cánh cửa lại tản ra khí tức khiến hắn theo bản năng cảm nhận được sự nguy hiểm.
Quả nhiên, khi đến gần, hắn nhìn thấy đằng trước khe hở có vô số hài cốt tu tiên giả.
Dù vậy, vẫn có rất nhiều tu tiên giả lướt qua những hài cốt này, tiếp tục xông vào khe hở to lớn của cánh cửa, rất nhanh bị luồng khí tức thiêu chết, cứ lặp đi lặp lại chưa từng ngừng lại.
Hạ Thiên không biết tình huống này là như thế nào, nhưng hắn cũng lười tìm hiểu, cũng chẳng quan tâm nó là cái gì. Đã đến đây rồi, dù sao cũng phải thử một lần.
Bỗng nhiên, khe hở cánh cửa lóe lên một luồng ánh sáng trắng, càn quét vô số hài cốt chất thành đống của tu tiên giả đằng trước, sau đó phóng thẳng đến Hạ Thiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận