Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2463: Nguyên nhân

Tất cả tộc nhân Huyền âm tộc ở đây đều giật nảy mình, thật sự là những gì mà Hạ Thiên nói quá mức dọa người, để cho bọn họ nhất thời không có phản ứng lại.
Tiếp đó là tiếng người huyên náo, quần chúng phẫn nộ, ầm ĩ đến nỗi não người sắp nổ tung.
"Đủ rồi, tất cả im lặng cho ta!" Bạch Kỳ Thạch bốc lên khí lực toàn thân, quát lớn một tiếng, tạm thời chấn trụ đám tộc nhân thấp thỏm lo âu kia, sau đó lườm Hạ Thiên: "Ngươi nói hươu nói vượn gì đấy!"
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: "Ta chưa bao giờ nói bậy, lời ta nói chính là chân lý, nếu mà ngươi không tin, có thể hỏi tiền tộc trưởng của ngươi."
"m Vô Vũ, ngươi nói đi, hắn có phải đang nói hươu nói vượn không!" Bạch Kỳ Thạch chuyển dời ánh mắt sang âm Vô Vũ, chất vấn: "Ngươi nói mau, hắn đang nói dối, có đúng không?"
Âm Vô Vũ thở một hơi thật dài, chậm rãi nói: "Nếu ngươi đã hỏi vậy, lẽ nào ngươi vẫn không biết có nên tin tưởng hay không ư?"
"Chuyện này không thể nào!" Bạch Kỳ Thạch kiên quyết phủ nhận, nói một cách dữ tợn: "Các ngươi nhất định là đang lừa người, âm Hậu quả nhiên nói không sai, các ngươi đã sớm cấu kết với nhau làm chuyện xấu, và các ngươi làm đủ mọi cách chỉ vì gieo họa đảo Sương Nguyệt!”
“Hạ Thiên, ta vốn cho rằng ngươi chỉ là muốn nô dịch tộc nhân Huyền âm tộc, không ngờ là ngươi lại muốn ép bọn ta rời khỏi đảo Sương Nguyệt, sau đó độc bá hòn đảo này, rồi sẵn tiện chế tạo hòn đảo này thành đảo Thần Tiên thứ hai! Đúng không!"
"Ngươi cũng biết đảo Thần Tiên à?" Hạ Thiên có chút bất ngờ về điều này, sau đó nghĩ tới đám người này nghiên cứu hắn qua từng ngày, có thể biết được sự tồn tại của đảo Thần Tiên cũng không có gì lạ, "Có điều, đồ đần nhà ngươi nghĩ sai rồi, hòn đảo này sắp chìm nghỉm đến nơi ròi, ta cần nó làm gì chứ."
"Nói láo!" Bạch Kỳ Thạch chợt quát lên: "Đừng có tung tin đồn nhảm nữa, ta đã nhìn thấu âm mưu quỷ kế của các ngươi rồi.m Hậu đúng là dự đoán như Thần, ta tuyệt đối sẽ không cho phép các ngươi làm chuyện này."
Hạ Thiên quay đầu nói với âm Vô Vũ và Y Tiểu m: "Đồ đần này hết thuốc chữa rồi, hay là cứ giết chết hắn đi."
"Bạch Kỳ Thạch, ngươi tỉnh táo chút đi!" âm Vô Vũ được Bạch Tiêm Tiêm nâng đỡ, chậm rãi đi lên phía trước, quát lạnh: "Chân tướng của sự việc rốt cuộc như thế nào, chẳng lẽ ngươi không dùng đầu óc của ngươi suy nghĩ thử một xíu à?"
Bạch Kỳ Thạch không khỏi bắt đầu cười nhạo: "Ha ha, âm tộc trưởng, à không, tiền tộc trưởng, ngươi nói cao kiến của ngươi cho ta nghe thử."
"Được, chẳng phải ngươi muốn chân tướng sao? Chẳng phải là muốn toàn bộ tộc nhân đều biết chân tướng sao?" âm Vô Vũ đã bị chọc giận, lập tức to tiếng nói: "Đã như vậy, vậy ta liền nói chân tướng cho các ngươi, đúng hay sai, do chính các ngươi phán xét, và ta cũng sẽ không thẹn với lương tâm."
"Hay cho câu không thẹn với lương tâm!" Bạch Kỳ Thạch cười gằn không ngớt, ôm cánh tay nhìn âm Vô Vũ: "Ta cũng muốn xem xem, ngươi có thể bịa ra câu chuyện gì!"
Âm Vô Vũ cảm thán một tiếng, chậm rãi nói: "Trước đây ta không nói, là vì sau khi nói ra, sẽ mang đến hậu quả không thể tưởng tượng nổi, chuyện này liên quan đến vận mệnh của tất cả tộc nhân Huyền âm tộc chúng ta, ngay cả tộc trưởng ta đây cũng chưa chắc có thể gánh vác nổi. Cho nên ta vẫn giữ im lặng, chỉ có thể âm thầm tìm kiếm cách giải quyết. Hiện tại ngươi ép ta nói ra, được thôi, vậy ta cũng muốn xem xem ngươi có thể chịu được hậu quả này không."
"Nói, ngươi cứ việc nói!" Bạch Kỳ Thạch càng cho rằng âm Vô Vũ đang phô trương thanh thế, "Ta muốn chứng minh cho các ngươi xem, ai mới có tư cách làm tân tộc trưởng nhất, ai mới là chúa cứu thế của đảo Sương Nguyệt!"
Tộc nhân Huyền âm tộc ở bên cạnh cũng bị khơi dậy sự hiếu kỳ, dù sao đây chính là chuyện hệ trọng liên quan đến vận mệnh của toàn bộ tộc nhân, bọn họ không thể không quan tâm:
"Rốt cuộc là chuyện gì, ngươi nói nhanh lên!"
"m tộc trưởng hẳn là sẽ không làm chuyện gây hại cho chúng ta."
"Bạch đội trưởng, chúng ta ủng hộ ngươi, ngươi mới là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí tộc trưởng.”
"..."
Trong đó cũng có một vài tên tay trong mà Bạch Kỳ Thạch cài vào, thỉnh thoảng sẽ thay hắn kêu la đôi lời, để tạo thanh thế.
"Đã như vậy thì các ngươi nghe cho kỹ đây." Sắc mặt của âm Vô Vũ bắt đầu nghiêm túc, vẻ mặt thành thật, nói: "Đầu tiên, Hạ Thiên, hắn không có nói sai. Đảo Sương Nguyệt quả thật sắp chìm rồi."
Lời này vừa nói ra, toàn bộ hoàn toàn tĩnh mịch.
Nếu như lời ban nãy của Hạ Thiên, chỉ là làm cho bọn họ có chút buồn cười, thế thì khi âm Vô Vũ chính miệng nói ra lời này, cũng đủ để bọn họ hoảng hốt lo sợ, từng người như gặp phải đại họa lâm đầu, thấp thỏm lo âu.
"Vẫn nói xàm nữa à." Bạch Kỳ Thạch không tin một chữ nào, "Ngươi nghĩ rằng bọn ta là tiểu hài tử ba tuổi à?"
Hạ Thiên cười hì hì, nhổ nước bọt một câu: "Chỉ sợ ngươi cũng không bằng tiểu hài tử ba tuổi."
"Ngươi đừng có tự tìm đường chết!" Lúc này, Bạch Kỳ Thạch bị chọc giận, lườm Hạ Thiên: "Đừng tưởng rằng vừa nãy ngươi thoát được một mạng, là bây giờ còn có thể gặp may như thế lần nữa!"
"Đó không phải là vận may, mà là thực lực." Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, "Đương nhiên, loại đồ đần như ngươi vĩnh viễn sẽ không hiểu được."
Bạch Kỳ Thạch tức giận đến nỗi hiện giờ đã có suy nghĩ làm thịt Hạ Thiên, chẳng qua là âm Vô Vũ bỗng ho nhẹ một tiếng, chậm rãi nói: "Thật ra những gì ngươi nói trước đó, phần lớn đều không sai. Những năm gần đây, thân thể của các tộc nhân trên đảo quả thật là càng ngày càng suy yếu, có vài lão nhân trong lúc lâm chung cũng lần đầu cảm nhận được ốm đau, thậm chí sinh vật trên đảo cũng bắt đầu có dấu hiệu tàn lụi... Nguyên nhân của tất cả chuyện này chính là vì linh khí trên đảo đang dần mỏng hơn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận