Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2904: Ngươi mới sống không nổi đấy

Nam tử bạch bào đang định rút kiếm về, kết quả cơ thể không khỏi đứng nghiêm lại, vô cùng cung kính đáp: “Được.”
Vừa trả lời xong, nam tử bạch bào đột nhiên tỉnh lại, nổi giận không thôi: “Ngươi đã làm gì bổn tọa?”
“Cũng chẳng có gì, ta chỉ châm cho ngươi một châm mà thôi.” Hạ Thiên mỉm cười đáp: “Được rồi, ta cũng không có thời gian nói nhảm với các ngươi. Nói thẳng đi, ngươi có biết Cửu nha đầu ở đâu không?”
“Ngươi cho rằng ngươi là ai mà dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với bổn tọa?” Nam tử bạch bào cảm thấy bị mạo phạm, cười lạnh nói: “Làm sao bổn tọa có thể nói cho… Ta không biết Cửu nha đầu, nhưng Bồng Lai vương chúng ta lại có một vị Cửu công chúa, không biết ngươi hỏi có phải nàng ấy hay không?”
“Cửu công chúa?” Hạ Thiên cau mày. Khi còn ở đỉnh núi tuyết, hắn dường như cũng nghe “Ngôn Tử Mặc” đề cập đến Cửu công chúa: “Chẳng lẽ thân phận thật sự của Cửu nha đầu là công chúa?”
Bạch Tiêm Tiêm nghe Hạ Thiên lẩm bẩm, lập tức lên tiếng: “Điều này cũng rất khó nói. Khi Cửu tỷ tỷ được đưa đến Sương Nguyệt đảo, tỷ ấy vẫn còn rất nhỏ. Ngoại trừ âm Hậu, đoán chừng không ai biết thân phận ban đầu của Cửu tỷ tỷ là gì?”
“Thế bây giờ Cửu công chúa đang ở đâu?” Hạ Thiên cũng lười suy nghĩ rốt cuộc có phải cùng một người hay không, chỉ cần gặp một lần chẳng phải sẽ biết hay sao.
Nam tử bạch bào hừ lạnh, quả quyết từ chối: “Bổn tọa tuyệt đối không nói cho ngươi biết… Nàng ấy đang ở trên đỉnh Bích Du Cung, hôm nay chính là ngày Cửu công chúa đính hôn.”
“Cửu nha đầu là vợ của ta, tại sao có thể đính hôn cùng người khác.” Hạ Thiên cảm thấy khó chịu, một quyền đánh bay nam tử bạch bào, sau đó ôm Bạch Tiêm Tiêm xông lên cung điện cao nhất, tốc độ còn nhanh hơn vừa rồi cả chục lần.
Cùng lúc đó, Bích Du Cung đang cử hành nghi thức đính hôn.
Trong đại sảnh, tân khách ngồi đầy, âm thanh ồn ào, náo nhiệt không thôi, chờ tân lang tân nương xuất hiện.
Bên trong một thiên phòng, một nữ tử tuyệt mỹ mặt che mạng, mặc hoa phục thịnh trang ngồi ngay ngắn trước gương, mặc cho hai nha hoàn trang điểm cho mình.
“Cửu công chúa, ngài nhất định phải đính hôn cùng người kia sao?” Một tiểu nha đầu do dự hỏi.
Nữ tử tuyệt mỹ thản nhiên nói: “Không đồng ý thì như thế nào? Ta có thể làm chủ được sao?”
“Nhưng không phải ngài đã có người thương rồi sao?” Tiểu nha đầu kia vẫn còn ngây thơ, trong lòng nhận định tình yêu là chí cao vô thượng: “Nếu không, ngài đào hôn đi. Tốt nhất là mang nô tỳ đi theo. Như vậy, hai chủ tớ chúng ta có thể nhìn xem thế giới bên ngoài.”
“Ha ha, ngươi nghĩ ngây thơ quá rồi.” Nữ tử tuyệt mỹ lắc đầu: “Cho dù thoát khỏi Bồng Lai, ta cũng không thoát khỏi Tiểu Tiên Giới. Hơn nữa, người đính hôn là ta, ngươi gấp cái gì?”
Tiểu nha đầu vẫn còn có chút không cam lòng: “Nô tỳ không muốn nhìn thấy Cửu công chúa không vui. Khi ngài vừa trở về, ngài đã vui biết bao nhiêu.”
Nữ tử tuyệt mỹ cũng thở dài theo: “Đúng là như vậy. Nếu sớm biết như thế, ta đã sống hết quãng đời còn lại của mình bên ngoài, tội gì phải trở về chứ.”
“Cửu công chúa, chẳng lẽ nam nhân kia không đến cứu ngài?” Tiểu nha đầu vừa giúp Cửu công chúa kiểm tra lại mọi thứ vừa nói: “Chẳng lẽ hắn không yêu ngài sao? Cứ như vậy mà để mặc ngài đính hôn với nam nhân khác?”
“Không phải đâu.” Nữ tử tuyệt mỹ vừa nghĩ đến người nào đó, ánh mắt cuối cùng cũng hiện lên chút vui vẻ “Nếu hắn biết làm cách nào để đến, hắn nhất định sẽ đến. Nhưng hiện thực không phải chuyện cổ tích, không có khả năng trùng hợp như thế. Ta đã kéo dài một khoảng thời gian, nhẫn nại của phụ vương cũng đã đạt đến cực hạn.”
“Không còn cách nào nữa sao?” Tiểu nha đầu chép miệng, giống như sắp khóc đến nơi.
“Ngươi kích động như vậy làm gì? Ta còn chưa khóc mà.” Cửu công chúa mỉm cười nhìn tiểu nha đầu, đưa tay giúp nàng lau nước mắt. Trong lúc nàng đang định nói điều gì, cửa phòng bỗng nhiên bị người ta thô bạo đẩy ra.
Chỉ thấy một nam tử mặc hoa phục dữ tợn cùng với một đám tôi tớ vọt vào, miệng quát lớn: “Tiểu Cửu Cửu, tướng công của nàng đến thăm nàng đây.”
“Nơi này là khuê phòng của Cửu công chúa, tại sao ngươi có thể tự tiện xông vào?” Tiểu nha đầu tức không chịu nổi, tiến lên đẩy gã nam tử kia ra: “Hơn nữa, trước khi nghi thức đính hôn còn chưa hoàn thành, ngươi không thể gặp Công chúa, ngươi mau ra ngoài đi.”
Bốp.
Nam tử hoa phục tát tiểu nha đầu một bạt tai: “Cút sang một bên. Ngươi là cái thá gì mà dám cản đường bổn công tử.”
“Ngươi làm gì thế?” Cửu công chúa tiến lên đỡ tiểu nha đầu dậy, trừng mắt nhìn nam tử mặc hoa phục: “Họ Nhạc kia, ngươi cút ra ngoài cho ta.”
“Ha ha, ngươi làm bộ ngây thơ cái gì?” Nam tử mặc hoa phục khinh thường nói: “Ngươi tưởng ngươi là Công chúa băng thanh ngọc khiết à? Mẹ nó, đê tiện, không biết có bao nhiêu nam nhân xài ngươi dưới hạ giới rồi. Bổn công tử cưới ngươi, đó chính là phúc phận tu luyện tám đời của ngươi.”
Cửu công chúa không chút khách khí đáp lại: “Ta nói một lần cuối, ngươi cút ra ngoài cho ta. Nếu không, ta giết ngươi.”
“Một tông, hai viện ba môn bốn phái năm động thiên sáu phúc địa, thứ hạng Bồng Lai phúc địa các ngươi đếm ngược lại. Còn bổn công tử lại là Thiếu chưởng môn Cửu Sơn kiếm môn đứng thứ ba.” Nam tử mặc hoa phục không hề có ý định ra ngoài, chỉ tay vào Cửu công chúa: “Ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe lời. Bằng không, ngươi cũng đừng mong sống sót ở tiên giới.”
“Dám đánh chủ ý vào Cửu nha đầu, ngươi mới không sống nổi đấy.” Lúc này, một âm thanh lười biếng bỗng nhiên vang lên, giọng nói tràn đầy sự khó chịu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận