Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3244: Ta chỉ dựa theo quy tắc của ta mà làm việc

“Tên ngu ngốc đó bị độc khí của mình độc chết.” Hạ Thiên tùy ý đáp: “Những người khác thì bị hù chạy, chẳng có liên quan gì đến chúng ta.”
Bá tước Cuồng Hoan thở dài, có chút tiếc nuối: “Vốn dĩ ta định tập hợp một nhóm tân binh trong thế giới sát thủ, sau đó sẽ nghĩ tới tương lai và thảo luận về một số công việc kinh doanh tương đối lớn. Bây giờ xem ra là không thể."
“Có công việc kinh doanh gì thì cứ trực tiếp giao cho Thất Thánh Đồ chúng ta là được.” Cao Trị lên tiếng đầu tiên, kiêu ngạo nói: “Không có tổ chức sát thủ nào trên thế giới có thể vượt qua chúng ta.”
“Trước mặt Ám Ảnh Đoàn, các ngươi chỉ là đồ thừa, hoàn toàn không đáng chú ý.” Hạ Thiên lười biếng phản bác một câu: “Cái gọi là Thất Thánh Đồ dường như cũng chỉ còn lại một mình ngươi.”
Cao Trị lắc đầu, cười nói: “Những người đã chết chỉ là thành viên dự bị. Thất Thánh Đồ vĩnh viễn sẽ vẫn bảy người, không nhiều cũng không ít.”
“Ý là vĩnh viễn không bao giờ thiếu đủ số.” Tô Bối Bối trêu chọc.
Hạ Thiên cũng mỉm cười: “Bối nha đầu, lời này của nàng thật sự nói trúng tim đen đấy.”
“Ta chỉ hợp tác với người mạnh nhất mà thôi.” Bá tước Cuồng Hoan mỉm cười, biểu hiện cao thâm mạt trắc: “Danh tiếng thịnh nhất gần đây cũng chỉ có hai nhà các ngươi.”
“Ám Ảnh Đoàn đã là quá khứ.” Cao Trị nhấn mạnh: “Cho dù Hạ Thiên đích thân xuất mã, nhận được hai phiếu bầu cũng không cứu vãn nổi đại thế.”
Hạ Thiên cũng lười suy nghĩ những cái không có, nói thẳng: “Ngươi không cần nói nhảm nhiều như vậy, người nào thắng đến cuối cùng người đó mạnh nhất.”
“Ngươi nói đúng.” Cao Trị đồng ý với thuyết pháp này: “Dù sao cũng còn chút thời gian, chúng ta cũng không ngại nhìn xem rốt cuộc là Ám Ảnh Đoàn của ngươi hay là Thất Thánh Đồ của chúng ta thắng đến cuối cùng.”
Bá tước Cuồng Hoan cũng cảm thấy có chút thú vị, cười nhạt: “Cũng được, thời gian còn sớm, chúng ta có thể chờ.”
“Không cần thiết phải chờ.” Hạ Thiên cảm thấy hơi nhàm chán: “Ta cứ thẳng tay xử lý hai người các ngươi là được.”
“Ừm?” Gương mặt Bá tước Cuồng Hoan hiện lên sự kinh ngạc, kỳ quái nhìn Hạ Thiên: “Hạ tiên sinh, lời này của ngươi có ý gì?”
“Có phải ngươi cảm thấy kỹ thuật diễn xuất của mình rất tốt?” Hạ Thiên khinh thường nói: “Ta không ngại nói cho ngươi biết, trên thế giới này không ai qua được mắt của ta.”
Bá tước Cuồng Hoan cau mày: “Ta không biết ngươi đang nói cái gì. Ta không thể không nhắc lại một chút, nơi này là tòa thành của ta. Nếu ngươi muốn bình yên không có việc gì, tốt nhất ngươi nên tuân theo quy tắc của ta.”
Hạ Thiên cười nói: “Thật ngại quá, ta chỉ dựa theo quy tắc của ta mà làm việc, ngươi thì tính là gì chứ?”
“Xem ra ngươi không có ý định còn sống rời khỏi đảo Cuồng Hoan?” Ánh mắt Bá tước Cuồng Hoan hiện lên sát ý, căn phòng cũng vì thế mà trở nên lạnh lẽo, thậm chí còn có mấy tâm gương vỡ nát, biến thành vụn băng.
“Chỉ chút bản lãnh này thôi sao?” Hạ Thiên lại càng thêm khinh thường: “Vậy ngươi cũng đừng để bị mất mặt, mau bảo chính chủ ra đây.”
Cao Trị nghe được ý trong lời của Hạ Thiên, không khỏi hỏi: “Ý của ngươi là người này không phải Bá tước Cuồng Hoan?”
“Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ông ta phải?” Hạ Thiên thuận miệng hỏi lại.
“Sao?” Lúc này, Cao Trị mới chăm chú đánh giá Bá tước Cuồng Hoan trước mắt: “Hình như có chút không thích hợp.”
Bá tước Cuồng Hoan cảm thấy mình bị sỉ nhục cực lớn, lạnh lùng nói: “Ngươi cũng dám chất vấn Bá tước, các ngươi đúng là gan to bằng trời. Nếu không cho các ngươi một bài học, các ngươi còn tưởng bổn Bá tước mềm yếu dễ bắt nạt.”
“Vậy thì ngươi mau ra tay đi.” Hạ Thiên cười nói: “Vừa lúc để cho ta nhìn thấy ngươi có bản lãnh gì.”
“Lĩnh vực Bá tước Huyết Biên Cuồng Hoan.”
Bá tước Cuồng Hoan đã thật sự nổi giận, cả người tức đến mức biến hình.
Cơ thể ông ta đột nhiên cao hơn mười mét, quần áo cũng trong nháy mắt biến thành đấu bồng to lớn, giống như đêm tối, gần như bao cả tòa thành lại.
Lập tức có vô số tiếng huýt sáo nhỏ vang lên.
“Huyết Biên Bức?” Gương mặt Cao Trị lộ ra sự ngưng trọng.
Quả nhiên, bên trong huyết vụ, vô số con dơi đen nghịt bay về phía bọn họ.
“Bối nha đầu, nàng cẩn thận một chút, đừng để những thứ này dính vào.” Hạ Thiên thuận miệng nhắc nhở Tô Bối Bối.
Ánh mắt Tô Bối Bối ngưng lại, trịnh trọng hỏi: “Chẳng lẽ những con dơi này rất lợi hại?”
“Không lợi hại, đánh sẽ nát thôi.” Hạ Thiên lắc đầu: “Nhưng chúng rất hôi, hơn nữa cũng không dễ rửa sạch. Nếu nàng bị dính vào, đoán chừng phải cần ta giúp nàng tắm ba ngày ba đêm mới sạch. Mặc dù ta rất tình nguyện nhưng ta sợ nàng không đủ kiên nhẫn.”
Tô Bối Bối im lặng.
Tuy nhiên, lời của Hạ Thiên đã khiến nàng bắt đầu cẩn thận.
Nàng đúng là người thích sạch sẽ. Mặc dù còn chưa đến mức mắc căn bệnh thích sạch sẽ nhưng có thể không dính thì tốt nhất không nên để dính.
“Đến rồi.” Ánh mắt Tô Bối Bối chăm chú nhìn đám dơi đang bay đến.
“Bối nha đầu, nàng cũng đừng nhúng tay vào, đứng sau lưng ta đi.” Mặc dù vừa nãy Hạ Thiên trêu chọc Tô Bối Bối, nhưng khi sự việc lâm đầu, hắn cũng không muốn mấy thứ loạn thất bát tao này dính vào Tô Bối Bối.
Tô Bối Bối cũng không già mồm, trực tiếp đứng ra sau lưng Hạ Thiên, nhưng vẫn cảnh giác như cũ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận