Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3232: Thuốc cao da chó này thật sự rất phiền

“Thật ra, trong số đồng minh chúng ta còn có một người, nhưng hiện tại không biết đi đâu.”
Chiêm Mộ Tư có chút bận tâm nói với Hạ Thiên: “Hắn ta là người có địch ý lớn nhất đối với ngươi, chỉ là không biết vì sao sau cuộc họp lần trước thì không còn thấy hắn ta xuất hiện qua.”
“Người kia có lai lịch như thế nào?” Isabella không nhịn được liền hỏi.
“Lai lịch không rõ ràng.” Chiêm Mộ Tư nhìn nam nhân tóc vàng bị Hạ Thiên giẫm dưới chân: “Chúng ta đều do Augustus mang đến, chắc hắn ta sẽ biết.”
Hạ Thiên một cước gạt ngã nam nhân tóc vàng sang bên cạnh, cũng lười trói hắn ta. Dù sao hắn ta cũng không gây ra được bao nhiêu sóng gió.
Nam nhân tóc vàng nói: “Ta cũng không biết, hắn ta là do cha của ta bố trí đến.”
“Điều này thật kỳ lạ.” Isabella có chút khó hiểu: “Ngươi làm nhiều chuyện như thế thật ra cũng chỉ muốn thay thế cha của ngươi mà thôi, nhưng ông ta lại trả lại người mà ngươi đã sắp xếp?”
“Cha của ta hoàn toàn không thể phỏng đoán theo lẽ thường được.” Nam nhân tóc vàng nhịn không được thở dài: “Ông ấy đã sớm muốn chết nhưng cùng lúc lại muốn trường sinh bất tử. Hơn ba trăm năm qua, ông ấy vẫn luôn sáng tạo đối thủ cho mình, thậm chí còn đích thân nuôi dưỡng tổ chức Thiên Kiêu dùng để săn giết mình, nhưng cuối cùng không ai có thể đánh bại được ông ấy. Trong cuộc thi sát thủ số một thế giới lần này, thật ra cũng chỉ vì muốn tìm được người có thể giết được ông ấy mà thôi.”
“Muốn chết cũng đâu cần phức tạp như vậy.” Hạ Thiên lười biếng nói: “Cứ bảo ông ta đến tìm ta là được, ta cam đoan ông ta sẽ chết một cách không thể chết hơn.”
Biểu hiện nam nhân tóc vàng phức tạp nhìn Hạ Thiên: “Mấy năm qua, ông ấy đã sớm chú ý đến ngươi, còn gián tiếp phái không ít người thăm dò ngươi.”
“Tên ngốc nào thế?” Hạ Thiên hờ hững hỏi.
“Một tổ chức gọi là Diệt Thần.” Nam nhân tóc vàng lập tức lên tiếng: “Phụ thân ta đã tài trợ cho tổ chức này, từ trong tay bọn họ thu được không ít tư liệu liên quan đến ngươi. Tàn quân của tổ chức đó cũng đang ở trong thành bảo.”
Đối với tổ chức này, Hạ Thiên ngược lại có chút ấn tượng, nhưng trước khi hắn tiến vào bí cảnh Quy Khư, tổ chức này đã bị tiêu diệt không còn lại bao nhiêu. Một số tàn đảng cũng đã sớm tiêu thanh nặc tích, nghĩ không ra là trốn đến đây.
“Vừa lúc, lần này ta sẽ nhổ cỏ tận gốc.” Hạ Thiên khó chịu nói: “Thuốc cao da chó này thật sự rất phiền.”
Isabella nói tiếp: “Yên tâm đi, lần này tuyệt đối không để bọn họ chạy trốn đâu. Chung quanh đảo Cuồng Hoan đều là người của chúng ta.”
“Ha ha, các ngươi có biết đảo Cuồng Hoan lớn bao nhiêu không?” Nam nhân tóc vàng khinh thường nói: “Đừng nói các ngươi, ngay cả quân đoàn cũng chưa chắc có thể đánh hạ tòa thành. Cho nên, các ngươi cần ta mang các ngươi từ chính diện hoặc bí đạo tiến vào tòa thành. Nếu không, các ngươi chỉ có thể đánh rắn động cỏ mà thôi.”
“Vậy thì đánh rắn động cỏ chứ sao?” Hạ Thiên hờ hững nói, một chút cũng không lo lắng vấn đề mà nam nhân tóc vàng đã nói: “Ông ta muốn làm con rùa đen rút đầu cũng được, chủ động nhảy ra đánh với ta một trận cũng được. Tóm lại, ông ta chết chắc.”
Nam nhân tóc vàng nhất thời không biết nên nói cái gì. Lần đầu tiên hắn ta gặp phải loại người như Hạ Thiên.
Isabella biết Hạ Thiên nói vậy là có ý gì, cười nói: “Chồng, nếu chàng muốn gặp Bá tước Cuồng Hoan, vậy chàng trực tiếp đi đi. Những chuyện khác cứ giao cho chúng ta xử lý là được.”
“Bối nha đầu, nàng có muốn đến tòa thành đó nhìn bên trong không?” Hạ Thiên quay sang hỏi Tô Bối Bối.
Tô Bối Bối thản nhiên nói: “Không đi đâu. Chàng đi một mình là được.”
“Được, vậy ta sẽ tốc chiến tốc thắng, trực tiếp xử lý tên ngu ngốc kia.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Giải quyết xong chuyện ở đây, chúng ta về lại Giang Hải. Nơi này một chút thú vị cũng không có.”
Nói xong, Hạ Thiên rời đi. Hắn quyết định đến ngôi biệt thự đó, xử lý Bá tước Cuồng Hoan, những chuyện khác hắn thật sự không thèm để ý.
Các hòn đảo đều nằm cách nhau, được nối bằng những cây cầu.
Lúc này cách thời gian kết thúc trận tranh tài vẫn còn sớm, cầu thông đến hòn đảo chính vẫn còn chưa thả xuống.
Tuy nhiên, điều này đối với Hạ Thiên mà nói hoàn toàn là trò trẻ con.
Bành.
Đang trong lúc Hạ Thiên muốn nhảy đến tòa thành, không biết đạn pháo từ nơi nào bay đến.
“Trúng rồi.”
“Lần này ta đứng thứ nhất.”
Bên cạnh cây cầu, bên trong một bụi cỏ xuất hiện một người cười ha hả: “Quả nhiên có thể giành được chiến thắng ở gần mấy cây cầu. Không uổng công ta núp ở đây cả nửa ngày, cuối cùng cũng gặp được một phần quà lớn. A, người đâu?”
“Ngươi đang tìm ta sao?” Hạ Thiên đột nhiên xuất hiện sau lưng người này.
“Ngươi, tại sao ngươi lại không có việc gì?” Người này quay lại nhìn Hạ Thiên, cả kinh trợn mắt: “Ta rõ ràng đã bắn trúng ngươi mà.”
Hạ Thiên gật đầu nói: “Đúng, ngươi đã bắn trúng ta.”
“Vậy sao ngươi…” Người này hoàn toàn không cách nào lý giải được tình huống trước mắt.
“Chỉ một quả đạn pháo thôi mà, bắn trúng thì bắn trúng, có gì ghê gớm đâu.” Hạ Thiên thản nhiên nói: “Nói đi, ngươi muốn chết như thế nào?”
Người này lập tức quỳ xuống trước Hạ Thiên: “Ta sai rồi, xin ngươi tha cái mạng chó cho ta. Ta tham gia cuộc thi đấu này chỉ muốn kiếm ít tiền về chữa bệnh cho con gái của ta mà thôi.”
“Ngươi cảm thấy ta sẽ tin vào mấy lời nói nhảm này sao?” Hạ Thiên nhếch miệng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận