Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2157. Không phải là cô muốn đổi ý đó chứ

“Ta không tin, ngươi đi chết cho lão phu!” Ông lão mặc áo trắng hét lớn một tiếng, toàn thân nổi lên ánh sáng màu trắng, những người bình thường đi theo ông lão mặc áo trắng bao vây Hạ Thiên, nằm ở trong, trong nháy mắt tuổi thọ trên người bọn họ bị hút đi, thời gian dần qua tạo thành một quả cầu ánh sáng to bằng cái đầu người, sáng chói như là thái dương, nóng bỏng chói mắt lạ thường.
“Viên tiên sinh, ngươi đang hút tuổi thọ của chúng ta.”
“Ai ui, ta không muốn bị hút khô!”
“Mau dừng tay, Viên tiên sinh!”
Những người kia liên tiếp hét thảm lên, định rút sợi tơ màu trắng về, phát hiện đã không làm được.
“Một đám ngu si.” Hạ Thiên không hề đồng tình với những người kia: “Cái tên lão Bạch ngu ngốc đó không có ý định bỏ qua cho bọn ngươi.”
Lúc nói chuyện, mọi người ở quảng trường hầu như đều bị hút khô, mà ông lão mặc áo trắng đã sáp nhập vào bên trong quả cầu màu trắng như núi non, tản ra uy áp vô tận, cảm giác như toàn bộ không gian đều muốn nổ tung.
“Hắn đang làm gì vậy?” Ninh Nhụy Nhụy nhìn quả cầu ánh sáng càng ngày càng lớn, không hiểu hỏi.
Hạ Thiên lắc đầu: “Suy nghĩ của kẻ ngốc, thiên tài như ta làm sao biết được.”
Ninh Nhụy Nhụy nhìn Hạ Thiên, nhịn xuống không nói gì.
Chỉ chốc lát sau, quả cầu ánh sáng màu trắng biến mất trong phút chốc, ông lão mặc áo trắng lộ ra cơ thể, cầm trong tay một viên đan dược màu trắng, trong miệng thét lên ầm ĩ: “Thành công, quả nhiên thành công! Đây chính là trường sinh đan chân chính!”
Cả đám người ở quảng trường giờ mới biết rằng bọn hắn bị gài bẫy, họ Viên này bắt tất cả bọn hắn đưa tuổi thọ phối hợp với trận pháp, ngưng kết ra trường sinh đan.
“Chỉ cần ăn hết thì sẽ có ít nhất là ngàn năm tuổi thọ! Cuối cùng, Viên Thiên Hành ta đã có thể trường sinh bất lão.” Ông lão mặc áo trắng không để tâm những lời chửi mắng của những người phía dưới, bốc đan dược màu trắng lên đưa vào trong miệng, tiếp đó ánh sáng màu trắng chuyển động, lấy mắt thường có thể thấy tốc độ trẻ hóa ông lão mặc áo trắng rất nhanh.
“Này, đừng nằm mộng nữa.” Lúc này, một giọng nói vang lên bên tai ông lão mặc áo trắng: “Trường sinh bất lão ư, ngươi thật đúng là si tâm vọng tưởng, ngược lại ngươi có thể được bất đắc kỳ tử đó.”
Ông lão mặc áo trắng quay đầu nhìn lại, phát hiện không biết lúc nào Hạ Thiên đã xuất hiện ở phía sau hắn, thế là nói: “Tiểu tử, lão phu đã khôi phục thanh xuân, tu vi đã đến Kim Đan kỳ, bây giờ chính là lúc tâm trạng cao hứng, cho nên tạm thời sẽ tha cho ngươi một mạng, ngươi tốt nhất nên thức thời một chút.”
“Mặc kệ ngươi khôi phục thanh xuân hay kết kim đan, đều không liên quan tới ta.” Hạ Thiên lười biếng nói: “Nhưng ngươi trêu chọc làm cho bạn gái của ta không cao hứng, ta chỉ có thể làm thịt ngươi.”
“Xử lý ta? Chả lẽ ngươi thật sự cho rằng lão phu lại sợ ngươi!” Ông lão mặc áo trắng bỗng dưng hất ống tay áo lên, một cơn gió xông ra phóng tới Hạ Thiên.
Hạ Thiên không tránh không né, đưa tay bóp cổ ông lão mặc áo trắng, đầu tiên đánh một quyền trước, trực tiếp đánh hắn đến mắt nổi đom đóm.
“Không thể nào, lão phu là Kim Đan kỳ... Á!”
Ông lão mặc áo trắng còn muốn nói điều gì, trên mũi lại bị đánh một quyền, nửa gương mặt đều sụp xuống.
“Lão phu là người của nhà họ Viên đó, ngươi dám… A!”
Lại thêm một quyền.
“Đừng đánh nữa, lão phu là người trấn thủ trận nhãn trận pháp nơi đây, nếu ngươi đánh chết ta, cả đời ngươi cũng đừng nghĩ đến việc đi ra từ trong trận pháp... Á!”
“Loại trận pháp rách này không giữ ta được.” Hạ Thiên một mặt xem thường: “Ngươi thích dùng trận pháp như vậy, vậy ngươi liền ở lại trong trận pháp, chậm rãi hưởng thụ cho tốt.”
Ông lão mặc áo trắng nghe nói như thế, còn tưởng rằng Hạ Thiên thỏa hiệp, quả nhiên vẫn là tên tuổi nhà họ Viên có tác dụng.
Hạ Thiên tiện tay đâm cho ông lão mặc áo trắng mấy châm, sau đó ném ngược vào trong trận pháp, còn mình chạy tới bên cạnh Ninh Nhụy Nhụy.
“Cứ như vậy mà buông tha hắn sao?” Ninh Nhụy Nhụy cảm thấy cách đó hoàn toàn không giống với phong cách hành sự của Hạ Thiên: “Ngươi không phải là đồ giả mạo chứ?”
“Tiểu muội chân dài, cô lại muốn ăn đòn đấy.” Hạ Thiên cười hì hì: “Chúng ta tìm một chỗ ngủ đi, đừng lãng phí thời gian ở chỗ này.”
Ninh Nhụy Nhụy trừng Hạ Thiên: “Ngủ cái đầu của ngươi.”
“Tiểu muội chân dài, không phải cô muốn đổi ý chứ.” Hạ Thiên mất hứng.
“Đổi ý cái gì, ta chưa từng đồng ý với ngươi.” Ninh Nhụy Nhụy cười nói với Hạ Thiên: “Ta chỉ là nói ngươi giải quyết gia hỏa ấy trước rồi nói tiếp, ta chưa nói sau khi ngươi giải quyết hắn thì ta sẽ ngủ cùng ngươi... Cái gì đó.”
Hạ Thiên biết Ninh Nhụy Nhụy sẽ làm như vậy, cho nên cũng không có tức giận nhiều, chỉ là trong lòng hơi chút khó chịu: “Tiểu muội chân dài, cô như vậy là không đúng, làm người đã nói thì phải giữ lấy lời.”
“A!” Lúc này, ông lão mặc áo trắng ngã trong trận pháp phát ra tiếng thét chói tai thê thảm, bỗng nhiên cơ thể của hắn nứt ra, tầng tầng lớp lớp hơi nước màu trắng bay ra từ trong thân thể của hắn, không bao lâu liền tràn ngập toàn bộ trận pháp.
“Không” Ông lão mặc áo trắng hiểu rõ, những hơi nước màu trắng đấy đúng là tuổi thọ hắn thu thập được gần sáu mươi năm, bây giờ lại không thể ngăn chặn mà tản ra ngoài, quả thật so với việc giết hắn thì còn khó chịu hơn. Những người trong quảng trường đã tỉnh hồn lại, lập tức nhào tới ông lão mặc áo trắng, muốn hút tuổi thọ trở về, hoàn cảnh đó giống như xác sống gặm nhấm lẫn nhau vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận