Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2170. Viên gia lão tổ

Ở tầng thấp nhất, trời đất trong sáng, chỉ có một bức tường phát ra ánh sáng vàng.
Một truyền tống trận pháp bất ngờ xuất hiện trên không, không bao lâu đã có hàng chục người rơi khỏi trận pháp.
Hạ Thiên và Ninh Nhuỵ Nhuỵ cũng bước vào một trong các trận pháp, khi đáp xuống mặt đất.
“Đây chính là tầng dưới cùng sao? Trông rất thú vị.” Ninh Nhuỵ Nhuỵ nhìn xung quanh, phát hiện thế giới này thật sự rất trong sạch, mặt đất trắng xóa, bầu trời cũng trắng xoá, nhưng không phải là màu trắng chói mắt, mà là thứ ánh sáng rất dịu nhẹ, khiến người ta cảm thấy trời gần đất gần nhau.
“Hình như còn có một tầng khác nữa.” Hạ Thiên chỉ vào bức tường vàng đằng xa, uể oải nói: “Nhưng không thành vấn đề, trước tiên cứ tìm tên ngốc mặc áo choàng đen, đánh xong hắn thì về nhà ngủ thôi.”
“Ta không thấy hắn ở đâu cả.” Ninh Nhuỵ Nhuỵ nhìn lướt qua xung quanh, chỉ nhìn thấy vài gương mặt quen thuộc, tất cả đều từng gặp ở không gian trước, lần này họ đều bị trận truyền tống đưa tới.
Hạ Thiên thuận miệng nói: “Chắc là biết ta muốn đánh hắn nên cố tình trốn đi rồi.”
“Nếu hắn thực sự muốn trốn, hắn còn đưa tất cả chúng ta xuống tầng cuối cùng làm gì?” Ninh Nhuỵ Nhuỵ không đồng ý với suy đoán của Hạ Thiên: “Tham vọng của người đó không hề nhỏ, chắc hắn đang chuẩn bị gì đó.”
“Không cần biết hắn chuẩn bị gì, cứ tìm ra hắn trước rồi nói.” Hạ Thiên không có hứng thú với chuyện khác, chỉ muốn nhanh chóng đánh ngất tên ngốc đó, sau đó cùng Ninh Nhuỵ Nhuỵ rời khỏi đây, tìm A Cửu ngủ một giấc thật ngon.
Còn không đợi Hạ Thiên tìm thấy tu tiên giả áo đen, có người đã lao đến trước mặt hắn, quát mắng: “Hạ Thiên, vừa rồi ngươi lại lừa ta rồi đúng không?”
“Lại là đồ ngốc nhà ngươi.” Hạ Thiên hơi không kiên nhẫn: “Đừng làm phiền ta nữa, ngươi đã thua bao nhiêu lần rồi. Nếu ngươi làm phiền ta nữa, một châm thôi là sẽ biến ngươi thành tên ngốc, không bao giờ quay lại như bình thường được nữa.” Tô Diệp hơi kinh ngạc nhìn Hạ Thiên, thật sự có chút sợ hãi, dù sao thì châm pháp thần kỳ của Hạ Thiên khiến hắn khó lòng đề phòng, rắc rối nhất là không biết Hạ Thiên động tay động chân vào lúc nào, thật là kinh hồn khiếp vía.
“Bỏ đi, ta cũng không so đo chuyện ấy với ngươi nữa.” Tô Diệp quyết định không đối nghịch với Hạ Thiên, thì thầm: “Đề xuất ta nói với ngươi trước đây, ngươi nghĩ thế nào?”
“Ta đã nói từ lâu rồi, không hứng thú.” Không có gì ngạc nhiên, Hạ Thiên vẫn từ chối: “Một mình ta có thể đối phó với tên ngốc đó, không cần ngươi nhúng tay vào.”
Tô Diệp hơi sốt ruột nói: “Hạ Thiên, toan tính của vị tiền bối kia quá lớn, vả lại ta nghi ngờ ý đồ xấu của hắn cũng có mối nguy hại lớn đối với chúng ta, ta và ngươi hợp tác, có thể bảo vệ chính mình, cũng có thể theo dõi chuyện tiếp theo, trăm lợi vô hại, vậy thì tại sao lại không làm chứ?”
“Không muốn hợp tác với kẻ ngốc.” Lý do của Hạ Thiên rất đơn giản, rõ ràng và không có kẽ hở.
Tô Diệp cũng là người có lòng dạ cao, bị từ chối hết lần này đến lần khác cũng có chút tức giận, đột nhiên nói: “Vậy thì tùy ngươi, đến lúc đó ta được lợi, ngươi đừng có ghen tị.”
“Mọi người đã đến đầy đủ chưa?” Một trận pháp truyền tống khác xuất hiện, chỉ thấy một người mặc áo choàng đen bước ra khỏi đó, nhưng khi nhìn lên xung quanh, lông mày của hắn không khỏi cau lại: “Hửm? Sao lại có ít người như vậy?”
“Thưa Tổ Tôn, tất cả những người có thể dùng được đều ở đây.” Viên Tiểu Điệp cũng đi xuống, nàng ta phát hiện người phụ trách nhà họ Viên không có ở nơi đây nên chủ động đến báo cáo.
Nam tử mặc áo choàng đen liếc nhìn Viên Tiểu Điệp: “Viên Thế Xán đâu, lẽ ra hắn còn chưa rời khỏi bí cảnh mới đúng, sao hắn lại chưa đến?”
“Chuyện ấy Tiểu Điệp cũng không biết.” Viên Tiểu Điệp có chút kinh hãi mà giải thích: “Lúc ta xuống cũng không gặp ca ca, chắc là hắn đi lối khác rồi.”
“Vậy sao lại ít người như vậy?” Nam tử mặc áo choàng đen lộ ra vẻ khó chịu: “Hơn nữa, những người được an bài ở mỗi tầng đâu, tu vi của họ có thể chấp nhận được, tinh khí cũng đủ đầy, sao có thể biến mất?”
“Viên Thiên Chính đã bị Hạ Thiên giết, Tiết Tiểu Đao cũng đã chết, chỉ là không biết tại sao Viên Thiên Hành lại chưa đến.” Viên Tiểu Điệp khẽ thì thầm, với tư thái rất khiêm tốn: “Một nửa số người còn lại thì tạm thời mất tích.”
“Phế vật, tất cả đều là phế vật!” Nam tử mặc áo choàng đen giận dữ hét lên: “Nhà họ Viên các ngươi chỉ có chút năng lực này thôi sao? Xem ra lão phu sắp phải dùng đến một thế gia khác rồi.”
“Tổ Tôn, xin hãy cho nhà họ Viên một cơ hội khác.” Viên Tiểu Điệp quỳ xuống ngay lập tức: “Tiểu Điệp sẽ thông báo cho nhà họ Viên, bảo họ cử thêm người để Tổ Tôn thúc đẩy.”
Nam tử mặc áo choàng đen hừ lạnh một tiếng: “Không cần, lần này nếu như không thành công, thì sau này cũng không cần ai nữa.”
“Tổ Tôn, nếu người không chê, người có thể ủy quyền cho Tiểu Điệp. Tiểu Điệp sẽ làm mọi thứ có thể, cũng sẽ khiến người hài lòng.” Viên Tiểu Điệp không biết ý của nam tử áo đen, nhưng nàng cảm thấy tiền đồ của nhà họ Viên có thể sắp xong rồi,
không nhịn được trong lòng trách Viên Thế Xán, không biết đang làm gì, thế mà ngay cả yêu cầu của Tô Tôn cũng không làm mọi cách để thỏa mãn, đây chính là núi dựa lớn cho nhà họ Viên đứng vững cả trăm năm đấy.
“Ta cho ngươi ba ngày, đưa càng nhiều người đến đây càng tốt, ta muốn dùng.” Nam tử áo choàng đen lạnh lùng nhìn Viên Tiểu Điệp, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng: “Đây là cơ hội cuối cùng của ngươi, cũng là của nhà họ Viên các ngươi. Nếu có thêm sai lầm nào, nhà họ Viên các ngươi không cần phải tồn tại nữa.”
“Không cần tìm người nữa.” Hạ Thiên ôm Ninh Nhuỵ Nhuỵ, trực tiếp đi tới trước mặt nam tử áo choàng đen: “Vì ngươi sắp bị ta giết chết rồi, kêu gọi nhiều người đến giúp đỡ cũng phí công thôi.”
Nam tử áo đen nghe những lời này của Hạ Thiên cũng không hề tức giận, hắn chỉ khẽ hừ một tiếng rồi nói: “Hạ Thiên, ngươi đến rồi, hay lắm. Ngươi và bạn gái của ngươi đều là tu tiên giả, tu vi cũng không thấp, có thể giúp đỡ ta rất nhiều, ta rất vui.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận