Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3488: Vậy thì trực tiếp thoát khỏi Nhiếp gia thôi

“Tiểu muội chân dài, nàng yên tâm đi.”
Hạ Thiên đã tiếp nhận được bài học: “Ta đã tìm ra được nhược điểm của tộc đó. Nếu là bọn chúng, lần này bọn chúng chết chắc rồi.”
“Như thế thì tốt.” Ninh Nhụy Nhụy thoáng yên tâm hơn một chút. Nàng nhìn lễ đường có chút cũ kỹ: “Nơi này cho ta cảm giác rất kỳ lạ. Chúng ta nên rời khỏi nơi này trước.”
“Hai thi thể này xử lý như thế nào?” Ninh Thụy Thần chỉ vào thi thể Cao lão thái thái và Nhiếp Kim Bằng.
Hạ Thiên lười biếng nói: “Không cần phải để ý, tự nhiên sẽ có người đến thu thập.”
Một lát sau, bốn người rời khỏi lễ đường. Lúc này, xung quanh đã không còn một ai. Giữa ban ngày mà cửa sổ đóng chặt.
“Chuyện gì xảy ra thế?” Ninh Thụy Thần mờ mịt hỏi: “Đổ oan cho chúng ta xong, bây giờ lại coi chúng ta như quỷ?”
Ninh Nhụy Nhụy thản nhiên nói: “Ban ngày lấy đâu ra quỷ?”
“Tiểu muội chân dài, lời này của nàng có vấn đề rồi.” Hạ Thiên mỉm cười chỉnh lại: “Ban đêm cũng không có quỷ, chỉ có người giả thần giả quỷ thôi.”
Nhiếp Tiểu Lý nói: “Cho dù có quỷ, chúng ta cứ tìm con quỷ đó ra là được.”
“Lên núi thôi.” Nhiếp mụ mụ cũng bị khơi dậy oán giận. Bà nghiến răng nói: “Chúng ta đi tìm gia gia của con. Mấy chuyện này, nhất định ông ấy cũng biết. Nói không chừng…”
“Không cần phải nói không chừng, hơn phân nửa là do ông ta sắp xếp. ’ Nhiếp Tiểu Lý nói nốt lời mà mẹ nàng còn chưa nói ra: “Ông ta cảm thấy mình chính là thần của Nhiếp gia, còn chúng ta chính là sâu kiến ngửi nhờ hơi thở của ông ta. Đáng tiếc, đám sâu kiến chúng ta càng lúc càng không nghe lời, ông ta đương nhiên không muốn chúng ta sống. Như vậy thì quá mất mặt cho ông ta rồi.”
Ninh Thụy Thần nói: “Vậy thì còn chờ gì nữa, cứ thẳng lên núi tìm lão già chết tiệt kia mà đối chất.”
“Nhiếp Hồng Phi đã nói qua, lão đầu tử kia không có ở trên núi, hình như đi đón khách quý nào đó.” Nhiếp Tiểu Lý nhớ lại, có chút hoài nghi: “Chẳng lẽ là do người đó làm?”
Trong lòng Nhiếp mụ mụ có suy nghĩ khác, nhưng vẫn do dự: “Cho dù gia gia của con không ở đó, trong biệt thự vẫn còn quản gia mà. Chúng ta phải tìm bọn họ đòi một lời giải thích, tại sao bọn họ lại cư xử với chúng ta như vậy?”
“Chỉ sợ lời giải thích đó cũng không phải là thứ mà mình muốn.” Ninh Nhụy Nhụy cũng không lạ lẫm gì chuyện ngươi lừa ta gạt trong các gia tộc lớn. Ninh gia bọn họ cũng chưa từng yên tĩnh qua. Bằng không, bọn họ cũng sẽ không phân gia lưỡng địa. Nhị thúc của nàng cũng đã từng phái người ám sát nàng.
“Đúng, lời giải thích đó cũng chẳng có ý nghĩa gì đâu.” Nhiếp Tiểu Lý nghĩ đến càng thêm lâu dài. Nếu không nhanh đao trảm đay, phiền phức của gia đình nàng có khả năng sẽ liên tục không ngừng.
Hạ Thiên nói: “Vậy thì thoát khỏi Nhiếp gia thôi. Dù sao ở lại cái gia tộc đó cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
“Không.” Nhiếp Tiểu Lý quả quyết bác bỏ đề nghị này: “Chúng ta bị khi dễ nhiều năm như thế, sao có thể cứ như vậy mà bỏ đi. Muốn thoát ly cũng là bọn họ thoát ly, ta muốn làm chủ nhân Nhiếp gia.”
“Không sai.” Hạ Thiên cười một tiếng: “Vợ tiếp viên hàng không, suy nghĩ này của nàng rất tốt.”
Nhiếp Tiểu Lý cũng không phải người thích quyền thế, mà là nàng chán ghét bị thao túng, đồng thời cũng không muốn để những người này đi thao túng người khác: “Nếu không để cho bọn họ trả giá đắt, Nhiếp gia sớm muộn gì cũng đại họa lâm đầu. Tộc nhân vô tội dựa vào cái gì mà phải dính líu đến bọn họ?”
“Vậy còn chờ gì nữa, cứ lên đường thôi.” Ninh Thụy Thần tràn ngập hứng khởi. Năm đó, khi Ninh gia nội chiến, rắm hắn ta cũng không dám thả. Hiện tại, hắn ta có tâm lý muốn bù đắp lại.
“Tuy nhiên, chuyện vườn trà cũng không thể vứt bỏ mặc kệ.” Nhiếp Tiểu Lý suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Chúng ta cứ theo sắp xếp trước đó đi. Ninh tỷ tỷ, làm phiền ngươi bảo vệ mẹ của ta đến biệt thự sườn núi, trước cứu em gái của ta ra. Ta và Hạ Thiên đến vườn trà xem sao, vừa lúc Tứ bá gia trông coi vườn trà khá thân với chúng ta. Chúng ta có thể tranh thủ sự ủng hộ của ông ấy đối với chúng ta.”
“Cứ làm như vậy đi.” Ninh Nhụy Nhụy gật đầu.
Ninh Thụy Thần sửng sốt, hỏi: “Thế ta đi với ai?”
“Tự ngươi xử lý đi.” Hạ Thiên lạnh nhạt nói.
Ninh Thụy Thần ngầm hiểu, mỉm cười nói với Ninh Nhụy Nhụy: “Chị, ta đi theo ngươi. Nếu chẳng may xảy ra xung đột, ta cũng có thể giúp ngươi giải quyết một số tiểu lâu la.”
“Ngươi cứ tự nhiên.” Ninh Nhụy Nhụy từ chối cho ý kiến.
….
Thiên Đô Phong, Vân Tiên tự.
Bên trong Phương trượng thất Vô Vọng thiền viện, Nhiếp Hồng Phi đang uống trà với một lão hòa thượng mặt mũi hiền lành.
“Tam thúc, bây giờ gia chủ ra ngoài còn chưa về, Nhiếp gia còn cần thúc chủ trì đại cục.” Nhiếp Hồng Phi đặt chén trà xuống, cung kính nói: “Gần đây, mạch nước ngầm bắt đầu nổi lên, dường như có chút bất lợi đối với Nhiếp gia. Nếu không kịp thời xử lý, chỉ sợ Nhiếp gia sẽ có tai họa.”
“Ha ha, thí chủ vẫn nên gọi pháp hiệu của lão nạp đi.” Lão hòa thượng mày trắng nhẹ nhàng cười một tiếng, rũ sạch quan hệ: “Ta đã xuất gia hơn bốn mươi năm, sớm không còn quan tâm tục sự. Nhiếp gia và ta cũng đã sớm không có liên quan.”
Nhiếp Hồng Phi cười khan hai tiếng. Hắn ta biết lão hòa thượng này từ trước đến nay luôn dối trá, đành phải tiếp tục diễn trò với ông ta: “Chỉ cần ngài có thể giúp đỡ bình lại đoạn phong ba này, gia chủ đồng ý cho ngài thêm ba mươi năm tuổi thọ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận