Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3190: Nếu ngươi không phải nhị sư nương của ta, ta đã sớm đánh ngươi rồi

Người nói chuyện chính là Cổ Thần bà bà.
Lúc này, Hạ Thiên và chúng nữ mới một lần nữa chú ý đến người ngoài cuộc này.
“Lời này của ngươi là có ý gì?” Dạ Ngọc Mị nhìn Cổ Thần bà bà, không nhanh không chậm nói.
Biểu hiện của Cổ Thần bà bà lạnh nhạt, giọng nói cũng trở nên lạnh hơn: “Dã Hỏa lão tổ tích lũy vạn năm, làm sao có thể bị mấy người các ngươi dễ dàng chế phục như vậy.”
“Hình như ngươi khá hiểu về ông ta.” Nguyệt Thanh Nhã từ trong lời nói của Cổ Thần bà bà nghe được một số tin tức ẩn tàng: “Có thể nói cho chúng ta nghe một chút được không?”
“Cũng chẳng có gì để nói.” Cổ Thần bà bà trầm ngâm: “Chủ nhân của ta muốn làm một giao dịch với các người, chỉ cần các người đồng ý, tích lũy vạn năm của Dã Hỏa lão tổ sẽ tặng hết cho các ngươi.”
Y Tiểu Âm sửng sốt: “Chủ nhân của ngươi, không phải là…?”
“Chủ nhân của ta chính là một tu tiên giả bị lưu đày đến trái đất một vạn năm trước.” Cổ Thần bà bà cũng không che giấu, nói thẳng: “Khi người đó đến đây, nơi này vẫn còn là một mảnh man hoang. Vốn người đó cũng muốn khổ tu một khoảng thời gian, sau đó trở về bản giới của mình, nhưng linh khí trái đất quá mỏng mảnh, hoàn toàn không cung cấp nổi cho người đó tu hành. Người đó cũng coi nhẹ cái gọi là ân oán tình cừu, chỉ muốn yên tĩnh ngủ say.”
Diệp Mộng Oánh nghe xong, trong đầu đầy dấu chấm hỏi: “Ngươi nói điều này có liên quan gì đến chúng ta?”
“Đương nhiên là có liên quan rồi.” Ánh mắt Cổ Thần bà bà đảo qua Hạ Thiên và chúng nữ: “Bởi vì sự tồn tại của các ngươi có khả năng làm cho người đó không thể không tỉnh lại từ giấc ngủ mê. Nếu người đó tỉnh lại, rất có thể sẽ dẫn đến người trong liên minh tu tiên đến. Cho nên, nàng là thủ hộ giả, nhất định phải ngăn cản các người.”
“Chúng ta cũng muốn đối phó liên minh tu tiên.” Dạ Ngọc Mị thản nhiên nói: “Nàng ta nên liên thủ với chúng ta mới đúng, tại sao lại ngăn cản chúng ta?”
Cổ Thần bà bà thở dài: “Cũng chỉ có người không hiểu rõ về liên minh tu tiên như các người mới dám nói mấy lời khoác lác không sợ như thế. Tu tiên liên minh lớn đến mức vượt qua sự tưởng tượng của các người, mạnh đến mức khiến mọi người tuyệt vọng. Cho dù tu vi các người đột phá Độ Kiếp thành tiên nhân, trong mắt liên minh tu tiên, các người cũng vẫn là sâu kiến như cũ mà thôi.”
Triệu Yêu Yêu không phục, lên tiếng phản bác: “Chúng ta cũng không phải chưa từng đánh qua với người trong liên minh tu tiên, cũng đâu có gì hơn.”
“Các người đụng phải cái gọi là người trong liên minh tu tiên thật ra chỉ là đám cặn bã dùng chiêu bài liên minh tu tiên mà thôi.” Cổ Thần bà bà lắc đầu, thấm thía nói: “Tiên nhân thượng tầng chân chính của liên minh tu tiên hoàn toàn không có khả năng phái người đến những nơi như thế này. Cũng giống như nhân loại các người, cũng không có khả năng phái người xuống mặt đất chinh phục tổ kiến.”
Dạ Ngọc Mị cười lạnh, hỏi ngược lại: “Vậy ý của ngươi là, người đó muốn chúng ta thanh thản ổn định ở Tiên Vân đại lục hoặc trái đất, không cần tu luyện?”
“Cách lý giải của ngươi có vẻ sai lầm nhưng tổng thể lại không sai.” Cổ Thần bà bà nhẹ gật đầu: “Với tu vi của các người bây giờ, bất luận ở Tiên Vân đại lục hay là trái đất, các người đã tạo thành thế nghiền ép, cần chi phải đi tìm phiền phức chứ?”
“Ngươi nói đúng là dễ nghe, nhưng chẳng qua chỉ muốn chúng ta làm thứ rùa đen rút đầu thôi.” Hạ Thiên có chút khó chịu trừng mắt nhìn Cổ Thần bà bà: “Nếu ngươi không phải nhị sư nương của ta, ta đã sớm đánh ngươi rồi.”
Tiếp theo, Hạ Thiên nhớ lại giao phó của Ngải Luân trước đó, tự lẩm bẩm: “Khó trách trước khi đến, nhị sư phụ lại yêu cầu ta tha cho ngươi một mạng, thì ra là vì cái này.”
“Thiên địa có hạn, tinh hà vô ngần.” Cổ Thần bà bà thở dài thật sâu: “Sâu trong vũ trụ, cường giả vô số, năng lượng kinh khủng đến mức các ngươi không cách nào tưởng tượng. Nếu không có bản lãnh tự vệ, tốt nhất là đừng nên rêu rao.”
“Thế nào, muốn giảng pháp tắc hắc ám sâm lâm với chúng ta à?” Dạ Ngọc Mị khịt mũi coi thường những lời nói của Cổ Thần bà bà: “Theo thuyết pháp của ngươi, chúng ta nên trung thực ở nhà, không tu tiên, không đột phá… Nếu chẳng may đám cặn bã của liên minh tu tiên lại đến thêm mấy tên, vậy chúng ta lấy gì mà ngăn cản?”
Cổ Thần bà bà thản nhiên đáp lại: “Không cần ngăn cản.”
“Ha ha.” Dạ Ngọc Mị còn tưởng rằng đối phương sẽ có lời bàn cao kiến gì, chỉ cười hai tiếng khinh miệt.
“Có thể đến cái nơi không có tiên khí này, nói rõ tu vi đại khái cũng không vượt qua được Độ Kiếp Kỳ, các ngươi đủ ứng phó rồi.” Cổ Thần bà bà thản nhiên giải thích: “Cho dù đến một tên Độ Kiếp Kỳ đi chăng nữa, các ngươi cũng không cần lo lắng, bởi vì đám người đó hoàn toàn chướng mắt nơi này.”
“Ngươi đúng là đang thả rắm chó.” Dạ Ngọc Mị mắng thẳng: “Ký thác an nguy bản thân vào người khác, đúng là tức cười.”
Nguyệt Thanh Nhã cũng lên tiếng: “Mặc dù ta chưa gặp chủ nhân của ngươi, nhưng theo ta thấy, đây không phải là suy nghĩ của nàng ấy, hẳn là do ngươi tự tác chủ trương.”
“Cổ Thần nhất mạch chúng ta là vì thủ hộ nàng ấy mà sinh ra.” Cổ Thần bà bà lạnh giọng đáp: “Các ngươi tự tung tự tác như vậy, đến một mức độ nào đó sẽ làm nàng ấy thức tỉnh. Cho nên, ta không thể để các ngươi làm như thế.”
“Ngươi đừng nói nhảm nhiều như vậy nữa, cứ trực tiếp đánh một trận là được.” Dạ Ngọc Mị làm việc từ trước đến nay gọn gàng linh hoạt, lười quanh co lòng vòng. Phương diện này lại khá giống với Hạ Thiên: “Ngươi thắng, nghe ngươi. Ngươi thua, lập tức cút sang một bên, bớt khoa chân múa tay với chúng ta ở đây.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận