Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3999: Hạ Thiên, mau cứu ta

Lão đầu lùn cười hắc hắc, lộ ra ánh mắt đắc ý: “Cũng khó trách. Dù sao lão phu cũng là quan hầu cận lão tổ, nhân loại có câu tục ngữ, trước cửa Tể tướng quan mấy phẩm đến. Mặc dù ta không có linh lực nhưng cũng có mấy phần uy nghiêm.”
Nghĩ như vậy, lão đầu nhìn nhếch miệng mỉm cười, tiện tay phủi sạch bùn đất trên người. Điều duy nhất ông ta cảm thấy khó chịu chính là cái mũi bị đánh gãy vẫn còn đau.
Tuy nhiên, những chuyện này chỉ là râu ria, chủ yếu là bảo vệ được nguồn cung ứng linh uẩn cho lão tổ. Chờ ngày mai lão nhân gia ông xuất quan, nói không chừng ông ta cũng sẽ được ban thưởng mấy viên tiên đan hoặc thần thông. Đến lúc đó, ông ta có thể khinh thường một phương bên trong bí cảnh.
Nhìn lỗ thủng trên đỉnh đầu, lão đầu lùn do dự một chút, sau đó mò ra mấy cái lá bùa bổ sung vào lỗ thủng.
“Ngươi làm gì vậy? Mau dẫn đường đi.”
Lúc này, sau lưng vang lên một âm thanh không được kiên nhẫn.
Lão đầu lùn giật mình, thiếu chút nữa tè ra quần: “Không, không có gì. Ta đi đây.”
Nói xong, ông ta lập tức thả hai chân, nhanh chóng chạy trên đường hành lang.
Tuy nói lão nhân này dáng người thấp bé, lại xấu vô cùng, nhưng tốc độ đúng là không chậm.
Nhìn qua không giống một người đang chạy vội mà giống một con lươn hơn.
Rất nhanh, ông ta đã vọt ra bên ngoài mấy chục dặm, đứng trên giao lộ đường hành lang.
Đằng trước có một đội tuần vệ Long gia đi tới, tổng cộng có sáu người. Có người khoác kim lân giáp, hông đeo bảo đao, trong tay còn cầm một thanh xiên thép.
Đằng sau bọn họ còn có mười nữ nhân, đầu mỗi người đều đội một khăn trùm đầu màu đen, bước đi có chút chậm chạp.
Hơn nữa, mặt của các nàng còn dán một lá bùa.
Sở dĩ các nàng hành động bất tiện, lại im lặng không nói cũng bởi vì hai thứ đồ này.
Nhìn tư thái, tất cả đều là nữ nhân trẻ tuổi mỹ mạo.
“Nê Phụng trưởng lão, ngươi vội vàng như vậy là có chuyện gì cần làm à?”
Đội trưởng dẫn đầu đưa tay nắm chặt chuôi đao bên hông, ngoài miệng cười hỏi.
Lão đầu lùn giật mình, vô thức quay đầu lại, quả nhiên không nhìn thấy bóng ai. Ban đầu, ông ta muốn nhắc đến chuyện Hạ Thiên, nhưng lời đến khóe miệng lại nuốt trở vào.
Ông ta dừng lại vài giây mới nói: “Không có gì, lão tổ tông muốn kiểm tra lại linh uẩn một lần cuối, cho nên ta đến xem xét mà thôi.”
“Nê Phụng trưởng lão lúc nào cũng tận chức trách của mình.”
Long đội trưởng mỉm cười, thái độ trở nên thoải mái hơn: “Tuy nhiên, linh uẩn đã đưa đến mấy nhóm rồi, đây là nhóm cuối cùng, không cần kiểm tra.”
“Vậy thì tốt rồi.”
Lão đầu lùn gật đầu: “Tuy nhiên, ta còn phải đến cửa trước xem qua một lần. Dù sao cũng là lần cuối cùng, không thể phạm một chút sau lầm nào.”
Long đội trưởng cười nói: “Vậy làm phiền Nê Phụng trưởng lão rồi.”
Kết quả, vừa nhấc mắt, sau lưng lão đầu lùn không biết từ đâu xuất hiện một người.
“Ngươi là ai?”
Long đội trưởng rút bảo đao bên hông, năm tuần vệ khác thì giơ xiên thép, chỉ ngay cổ họng và tim người nọ.
“Các ngươi đừng cầm vũ khí chỉ vào ta. Nếu không, ta đánh các ngươi đấy.”
Người này đương nhiên là Hạ Thiên. Hắn khó chịu nói.
“Cấm địa u đàm, không có lệnh phù thông hành của Long gia, bất kỳ người nào cũng không được vào.”
Long đội trưởng lạnh lùng nhìn chằm chằm Hạ Thiên: “Ngươi là ai? Tại sao ngươi lại ở đây?”
Tiếp theo, hắn bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, lập tức quay đầu lại nhìn chằm chằm lão đầu lùn: “Nê Phụng trưởng lão, người này là ngươi mang vào à?”
Lão đầu lùn lắc đầu liên tục: “Làm gì có? Ta…”
“Ông ta dẫn đường đấy.” Hạ Thiên cắt ngang lời nói của lão đầu lùn: “Còn nữa, các ngươi cũng đừng đưa linh uẩn này đi đâu cả.”
“Làm càn.”
Long đội trưởng quát lớn một tiếng, bảo đao trong tay vạch ra một luồng hàn quang, dùng tốc độ cực kỳ nhanh chóng chém về phía đầu Hạ Thiên.
Hạ Thiên nhếch miệng: ‘Biến đi.”
Bành.
Bảo đao Long đội trưởng còn chưa chạm đến cọng lông tơ của Hạ Thiên, cả người đằng không bay lên, giống như quả bóng da lăn đến mấy dặm, không rõ sống chết.
Năm tuần vệ còn lại phản ứng cực nhanh, năm thanh xiên thép lập tức đâm vào chỗ yếu hại của Hạ Thiên.
“Các ngươi cũng cút sang một bên đi.”
Hạ Thiên tùy ý vung tay, tát cho mỗi người một bạt tai.
Thế là, đám tuần vệ theo gót đội trưởng của bọn họ.
Lão đầu lùn ở bên cạnh cảm thấy đau răng, là không, là đau mũi.
Hạ Thiên quay đầu nhìn lão đầu lùn, khó chịu nói: “Mau tháo lá bùa trên người bọn họ, còn có khăn trùm đầu xuống cho ta.”
“Không thể được.”
Lúc này, lão đầu lùn có chút mâu thuẫn: “Lá bùa là do lão tổ tông đưa xuống. Nếu tháo ra, lão nhân gia ông sẽ cảm giác được. Đến lúc đó, ta nhất định phải chết.”
Hạ Thiên lạnh giọng nói: ‘Không tháo xuống, bây giờ ngươi nhất định phải chết.”
Lão đầu lùn cho rằng Hạ Thiên coi trọng những nữ nhân này, liền có lòng tốt nhắc nhở: “Hạ, Hạ đạo huynh, ngươi không thể động vào những nữ nhân này được đâu. Tất cả đều là linh uẩn do lão tổ tông lựa chọn. Nếu ngươi động vào các nàng, chỉ sợ sẽ có họa sát thân.”
Hạ Thiên một cước đạp tới, đạp mũi của lão đầu lùn lại càng lún hơn.
“Ta, ta tháo.”
Lão đầu lùn xoay người bò lên, cẩn thận tháo khăn trùm đầu và lá bùa trên người những nữ nhân kia xuống.
Hạ Thiên cũng không nhìn những nữ nhân trước mặt, chỉ nói với lão đầu lùn: “Ngươi dẫn đường tiếp đi. Ta quyết định trước đánh chết lão tổ tông gì đó của ngươi, sau đó mới lấy Cực Tiên Lệnh.”
Trong lúc Hạ Thiên và lão đầu lùn đang định tiếp tục tiến lên phía trước, bỗng nhiên có người kêu lên: “Hạ Thiên, mau cứu ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận