Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4042: Ta ở đâu, nguy hiểm sẽ ở đó

Người đến chính là Hạ Thiên.
Hắn vịn eo Tô Vô Song, biểu hiệu trên gương mặt lộ ra vẻ giảo hoạt đặc biệt.
Tô Vô Song chậm rãi mở mắt. Nhìn thấy gương mặt Hạ Thiên, tâm trạng của nàng nhanh chóng thả lỏng. Vừa rồi quả nhiên chỉ là mộng cảnh.
Mộng sở dĩ là mộng bởi vì nó có một thuộc tính mê hoặc quỷ dị.
Bất luận kịch bản của nó không hợp thói thường đến cỡ nào, khi ngươi đang ở trong mộng, ngươi cũng không cách nào vận dụng logic bình thường để tách mình ra, vô thức xem nó là thật.
Nhưng sau khi ngươi tỉnh lại từ trong giấc mộng, ngươi sẽ phát hiện giấc mộng vừa rồi hoàn toàn là nói nhảm.
Hiện tại, Tô Vô Song chính là cảm giác này, trong lòng thoáng có chút xấu hổ. Nàng lại bị loại mộng ảo nông cạn này lừa gạt, thiếu chút nữa giao cả mình ra luôn.
“Tại sao chàng lại ở đây?”
Gương mặt Tô Vô Song hiện lên sự nghi ngờ: “Chàng là người đầu tiên vào đây.”
“Ta đuổi theo con quái vật kia, rồi đuổi tới nơi này.”
Hạ Thiên dùng tay bóp nhẹ eo Tô Vô Song mấy lần: “Eo của nàng rất khỏe, còn tốt hơn cả tiểu muội chân dài, vì sao thế?”
Tô Vô Song cảm nhận hai bàn tay kia di chuyển không theo quy củ, gương mặt xinh đẹp ửng đỏ lên: “Có thể là do luyện tập nhiều.”
Bởi vì thiên phú của nàng rất thấp, năm đó nàng gia nhập Phiếu Miểu Tiên Môn cũng chỉ là bảo mệnh.
Khi ở Phiếu Miểu Tiên Môn, nàng cũng không được coi trọng. Nếu nàng không liều mạng khổ luyện, vận mệnh nghênh đón nàng rất có thể là bị Phiếu Miểu Tiên Môn đuổi ra khỏi cửa, sau đó bị giết chết dưới tay cừu gia.
Tô Vô Song ngày đêm khổ luyện, bất luận là nội công tâm pháp hay là quyền cước võ thuật, nàng đều dốc hết toàn lực, luyện đến khả năng cực hạn của nàng.
Cũng chính vì thế, mệt mỏi không chịu nổi cuối cùng tích lũy lại. Sau khi nàng trở thành An Tâm, nàng mới quay trở lại bình thường.
“Điều này rất tốt, nhưng nàng không thể luyện quá mức.”
Hạ Thiên có chút yêu thích không buông tay, cười hì hì nói: “Bây giờ nó cứng hơn một chút, có thêm chút thịt, xúc cảm sẽ tốt hơn.”
Tô Vô Song im lặng. Người này đúng là không cứu nổi, chuyện gì cũng có thể liên tưởng đến phương diện kia.
Nàng thật sự không muốn đi quá sâu vào chủ đề này, đành phải nói sang chuyện khác: “Những người khác đâu?”
“Không biết.”
Hạ Thiên lắc đầu: “Ta tìm được nàng trước. Về phần những người khác, chúng ta vừa đến trung tâm mộ thất vừa tìm.”
Tô Vô Song không có ý kiến: “Mục đích cũng như nhau thôi. Cho dù tìm không thấy, bọn họ cũng sẽ đến trung tâm mộ thất. Cũng không biết có gặp phải nguy hiểm gì hay không.”
“Nàng không cần lo lắng, bọn họ không phải là trọng điểm.”
Hạ Thiên lạnh nhạt nói, ánh mắt nhìn chằm chằm Tô Vô Song: “Ta ở đâu, nguy hiểm sẽ ở đó.”
Hắn nói rất hời hợt, giống như đang nói về một chuyện bé nhỏ không đáng kể, nhưng Tô Vô Song biết rất rõ bên trong ẩn chứa bao nhiêu gió tanh mưa máu, liều mạng tranh đấu như thế nào.
Bản lãnh gây họa của Hạ Thiên xác thực vô song, kết xuống cừu nhân đếm mãi không hết.
Người có thể tiến vào Cực Tiên Mộ khẳng định không phải dạng người hời hợt. Đa số đều hiểu một đạo lý cơ bản, trực tiếp đánh với Hạ Thiên rất có thể là sinh tử khó liệu.
Nhưng nếu động vào nữ nhân của hắn, người đó chắc chắn sẽ phải chết.
Đối thủ mấy năm qua của Hạ Thiên đã chứng minh một đạo lý, càng là người không có bản lãnh thì lại càng thích chơi những thủ đoạn vô vị.
Cao thủ chân chính có tự tôn đều thích chính diện đánh bại đối thủ.
Ví dụ như Hạ Thiên, hắn chỉ thích đối cứng chính diện, quyền đối quyền, cước đối cước. Đương nhiên, nếu ngươi dùng âm mưu, Hạ Thiên cũng không thèm để ý, càng chơi âm hơn so với kẻ địch.
“Thế thì đi thôi.”
Tô Vô Song thu liễm tâm trạng, chậm rãi đẩy Hạ Thiên ra: “Đừng ở đây trì hoãn thời gian nữa.”
Hạ Thiên cũng không buông Tô Vô Song ra, chỉ thuận thế đỡ nàng, sau đó ôm nàng tiến về phía trước.
“Chàng.”
Tô Vô Song vùng vẫy một hồi, phát hiện không có tác dụng gì, cũng liền theo hắn rời đi.
Đi chưa được mấy bước, vừa mới bước qua chỗ rẽ, Tô Vô Song đã đến một bồn hoa cực lớn.
Có thể bởi vì không có ai quản lý, bồn hoa đã bị tàn phá, cỏ dại mọc rậm rạp trong bồn, cây cối cũng mang dáng dấp cực kỳ đáng sợ.
Rễ cây giống như xúc tu đâm vào sàn nhà, đồng thời khắc vào trong vách tường.
Một số bông hoa đủ mọi màu sắc mọc ra từ những thứ vụn vặt đó, khiến cho không khí sinh động hơn một chút.
“Nàng bị trúng thứ hoa độc này đấy.”
Hạ Thiên thấy ánh mắt của Tô Vô Song nhìn những đóa hoa, lập tức giải thích: “Mặc dù không biết hoa này tên gì, nhưng hẳn có thể tạo thành ảo giác cho con người.”
Tô Vô Song ngẩn người, gương mặt lộ vẻ khó hiểu.
Hạ Thiên đương nhiên biết vì sao Tô Vô Song lại không rõ, bởi vì nàng là tu tiên giả, mười hai năm trước đã là Kim Đan Kỳ, độc bình thường rất khó có hiệu quả đối với nàng. Cái mà nàng nghi ngờ chính là cái này.
“Vợ Vô Song, chẳng lẽ nàng chưa từng gặp qua loại hoa này?”
Hạ Thiên mỉm cười, thuận miệng nói: “Nó nhất định không phải vật ở trái đất.”
Tô Vô Song lắc đầu: “Ở Tiên Vân đại lục cũng không có.”
“Vậy có thể là đến từ dị giới khác.”
Hạ Thiên thuận miệng nói: “Có thể là loài hoa độc nhằm vào tu tiên giả, hơn nữa còn trong tình huống vội vàng không kịp chuẩn bị mới có tác dụng. Bây giờ nàng ngửi cũng sẽ không có chuyện gì.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận