Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4045: Ngươi nên lo lắng cho mình đi

Tô Vô Song lạnh lùng nói: “Rốt cuộc ngươi là ai? Nói một hồi, ngươi cũng không xưng tên của mình ra?”
“Haiz, tên chẳng qua chỉ là danh hiệu mà thôi.”
Người kia lộ ra vẻ mặt thất vọng, thở dài, chậm rãi nói tiếp: “Nếu các ngươi nhất định phải cho ta một xưng hô, ta hy vọng sẽ là người báo thù.”
Tô Vô Song tức giận nói: ‘Tại sao ngươi không gọi mình là liên minh chính nghĩa luôn đi.”
Người kia lắc đầu: “Không, chính nghĩa không hợp với bát tự của ta.”
“Ta chẳng quan tâm ngươi là người báo thù hay là người muốn chết.”
Hạ Thiên thản nhiên nói: “Muốn đánh nhau thì đánh lẹ đi, đừng làm chậm trễ thời gian của ta nữa.”
Người kia cười nói: “Chẳng lẽ ngươi không muốn biết vì sao ta để mắt đến ngươi sao?”
“Không hứng thú.”
Hạ Thiên đáp.
Ánh mắt người nọ tràn đầy ý vị thâm rtường.hắn ta chậm rãi nói: “Vậy thì ta lại càng muốn nói. Thật ra ta muốn nhất chính là cơ thể của ngươi, linh hồn của ngươi. Ta thật sự rất muốn biết rốt cuộc ngươi được cấu tạo như thế nào, càng muốn biết vì sao ngươi lợi hại đến như vậy.”
“Trong đối thủ của ngươi, rõ ràng có rất nhiều người cảnh giới cao hơn ngươi, tu vi cao hơn ngươi, thực lực cao hơn ngươi, nhưng cuối cùng đều thua ngươi một cách khó hiểu. Điều này khiến cho ta nghĩ mãi mà không rõ, rất muốn biết được đáp án.”
Hạ Thiên tùy ý nói: “Đáp án rất đơn giản, bởi vì ta chính là vô địch thiên hạ.”
“Đây không phải đáp án.”
Người kia nói: “Chỉ cần ta có thể nuốt cơ thể của ngươi, phân tích linh hồn của ngươi, ta tất nhiên sẽ có được đáp án chân chính.”
Khi nói ra những lời này, cơ thể của hắn ta bỗng nhiên tản ra một chút khí tức màu đen, lại có vô số thứ giống như gân lạc, mạch máu giấu bên trong hắc vụ.
“Ngớ ngẩn.”
Hạ Thiên lười nói thêm câu nào, nắm chặt nắm đấm vọt đến trước mặt người kia, đối đầu của hắn chính là một quyền. Bành.
Huyết nhục người kia trong nháy mắt băng tán, vô số chi nát rơi lả tả trên mặt đất, máu me đầm đìa.
Nhưng những sợi gân giống như xúc tu nhanh chóng quấn lấy Hạ Thiên, rất nhanh dệt thành một tấm lưới, từ lưới biến thành vải, sau đó lại biến thành một cái kén màu đỏ.
Chỉ chưa đến một giây ngắn ngủi, Hạ Thiên đã biến thành vật trong kén. Cái kén màu đỏ dần dần dung nhập vào trong sương mù màu đen, dường như có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Ánh mắt Tô Vô Song ngưng lại, lấy ra một lá bùa, tiện tay đốt thành tro.
Tiếp theo, bên trong tro tàn bay ra một thanh đoản kiếm.
Vù.
Tô Vô Song vận Phiếu Miểu Bộ vọt đến trước mặt Hạ Thiên, một kiếm chém vào cái kén màu đỏ càng lúc càng lớn kia.
Mấy chục sợi gân màu đỏ bị cắt đứt.
Nhưng rất nhanh lại có những sợi tơ mới quấn lại.
“Ha ha, vô dụng thôi.”
Người kia đứng im tại chỗ, cơ thể dùng dần dần gầy đi, mơ hồ biến thành khung xương: “Thôn Thi Huyết Nguyệt Kén của ta cũng không dễ phá như vậy đâu, ít nhất ngươi sẽ không phá được.”
Tô Vô Song hừ lạnh một tiếng, cũng không dừng tay, sử dụng một môn kiếm pháp đã lâu không dùng của Phiếu Miểu Tiên Môn, Tế Vũ Kiếm Quyết.
Khoát tay, mũi kiếm như lưới, mật dệt như mưa.
Nhưng công kích không phải cái kén màu đỏ mà là người kia.
Người kia không đón đỡ, vừa cuồng tiếu không ngừng vừa xê dịch né tránh, miệng còn lẩm bẩm: “Tô Vô Song, ngươi không đụng được đến nửa sợi lông của ta đâu. Không muốn chết thì thừa dịp này chạy trốn đi.”
“Trốn cái đầu ngươi đấy.”
Tô Vô Song cười nhạo: “Ngươi đã không dám đón đỡ kiếm của ta, nói rõ ngươi vẫn có nhược điểm, giết ngươi không khó.”
Mắt người kia sáng lên một vòng sát khí lạnh lùng: “Đám nữ nhân các ngươi đi cùng với Hạ Thiên, dường như cũng trở nên tự đại giống hắn?”
“Ta lại cảm thấy càng tự tin hơn.”
Tô Vô Song nghiêm túc nói, tiếp tục công kích người kia.
“Tự tại phi hoa.”
“Tùy phong tiềm dạ.”
“Tàn vân sơ nguyệt.”
Vô số kiếm chiêu, liên miên bất tuyệt.
Giữa không trung, kiếm khí bành trướng như nước thủy triều, hòa tan không ít sương mù màu đen.
“Tô Vô Song, ngươi cần gì chứ?”
Thân ảnh người nọ rút vào trong hắc vụ, tiếng cười vẫn quanh quẩn không dứt như cũ: “Thật ra ngươi hoàn toàn không thích Hạ Thiên, không phải người cùng một đường với hắn. Ta đang giúp ngươi giải thoát đấy. Chỉ cần Hạ Thiên vừa chết, chẳng phải ngươi sẽ thu được tự do, không ai can thiệp ngươi nữa, càng không ai ép buộc ngươi. Ngươi muốn làm cái gì thì làm cái đó, tự do tự tại, vô câu vô… A?”
Lời còn chưa nói hết, mũi kiếm đã lọt vào trong hắc vụ, đâm thẳng vào hốc mắt của hắn ta.
“Ngươi nói, ta đã định vị được ngươi.”
Tô Vô Song đang định thừa thắng truy kích, cơ thể người kia lại biến thành mảnh vỡ, dung hợp tại một chỗ khác: “Đúng là khiến người ta phải thất vọng. Ban đầu, ta nể tình đồng môn, dự định tha cho ngươi một con đường sống. Bây giờ, là ta tự mình đa tình. Đã như vậy, ngươi cũng hãy trở thành một phần cơ thể của ta đi.”
Tô Vô Song cũng không trả lời, rút kiếm lui về. Quả nhiên, một giây sau, đã có mấy chục sợi gân từ trong hắc vụ bay ra, chộp đến vị trí vừa nãy của nàng.
“Ngươi trốn thì cứ trốn đi, để xem ngươi có thể trốn bao lâu, có thể trốn bao xa.”
Người kia cười hắc hắc: “Hạ Thiên chẳng mấy chốc sẽ bị ta tiêu hóa hết.”
Tô Vô Song thản nhiên nói: “Ngươi nên lo lắng cho mình đi. Ngươi sắp chết rồi đấy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận