Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4079: Đơn giản chỉ là thứ tham sống sợ chết

“Ngươi là ai? Có liên quan đến ngươi sao?”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Giấu đầu lộ đuôi, không dám hiện thân, chẳng khác nào đám chuột nhắt. Ngươi chính là cái rắm.”
“Ta là nàng vạn năm trước, một sợi tàn niệm còn sót lại.” âm thanh kia đáp lại: “Ngươi ra ngoài khuyên bảo những người muốn thức tỉnh nàng đừng nên uổng phí sức lực, càng không nên quấy nhiễu nàng.”
Hạ Thiên nói: “Ta cũng không phải đến quấy rầy nàng, ta đến là để cứu nàng.”
“Ra ngoài đi. Chẳng lẽ ngươi không cảm giác nguy hiểm sắp đến sao?”
Âm thanh kia chợt xa chợt gần: “Nếu còn do dự nữa, ngươi có thể sẽ mất đi các bằng hữu của ngươi bên ngoài.”
Hạ Thiên khó chịu nói: “Ngươi nói vậy là có ý gì? Ngươi đang uy hiếp ta?” “Ta chỉ là có lòng tốt muốn nhắc nhở ngươi. Có người đến, hơn nữa còn là kẻ địch rất cường đại. Vạn năm sinh tử quan của Phù Diêu cũng không dễ dàng thức tỉnh. Ta không giúp được ngươi, chính ngươi tự mình ra ngoài nghênh địch đi. Nếu còn chậm thêm chút nữa thì sẽ muộn mất.”
Một cự lực đánh tới, Hạ Thiên phát hiện mình không cách nào chống lại, lập tức về bên ngoài tiên quan.
Sau khi Hạ Thiên quay lại, hắn lập tức đứng lên, kinh sợ nhìn chung quanh.
“Thế nào?”
Cung chủ Thiên Cung nhìn thấy, không khỏi hỏi: “Chẳng lẽ thất bại rồi sao?”
“Nàng ấy nói cho ta biết có người đến.” Hạ Thiên lạnh lùng nói.
Cung chủ Thiên Cung cả kinh, lập tức thu công, bỗng nhiên đứng dậy bay ra khỏi đài sen màu trắng.
“Thế nào?” Triệu Vũ Cơ hỏi.
Cung chủ Thiên Cung không có thời gian để giải thích, cất cao giọng nói: ‘Mọi người lập tức thu công, toàn bộ tập trung lại, ngưng thần đề phòng.”
Mặc dù các nữ nhân khác không biết chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn nhanh chóng làm theo.
Kiếm khí ngưng tụ trong tay cung chủ Thiên Cung, chém về phía Long Hưng Vân và Tiêu Quân Tiện đằng xa.
Mặc kệ hai người có vấn đề hay không, bây giờ nàng nhất định phải giải quyết, đề phòng vạn nhất.
Bành bành bành.
Đúng vào lúc này, hơn mười luồng hàn quang bay đến, đánh chúng nữ bay ra ngoài.
Một bóng người trong nháy mắt vọt đến đài sen, người này chính là Long Hưng Vân.
Long Hưng Vân đứng trên đài sen, nhếch miệng phá lên cười: “Lại bị các ngươi phát hiện, đúng là thất bại.”
Nói xong, ông ta quay sang nhìn Hạ Thiên: “Tiểu tử, ngươi không phải thứ người vô dụng. Đáng tiếc, Phù Diêu Tiên Tử không phải là người mà ngươi mơ ước. Để ta mang nàng ta về tu tiên liên minh tiếp nhận cực hình.”
“Ngươi không phải lão họ Long ngu ngốc kia.” Hạ Thiên lạnh lùng nhìn người trước mắt.
Long Hưng Vân cười khẽ: “Tất nhiên không phải rồi. Cơ thể này chỉ là bổn quân mượn dùng. Có vết xe đổ của ba thần tướng, bổn quân làm sao có thể tùy tiện hiển lộ bản tôn.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Nói dễ nghe như vậy, đơn giản chỉ là một tên ngốc tham sống sợ chết.”
“Tốt, ta thích.”
Long Hưng Vân toét miệng cười, lộ ra một miệng đầy răng nanh: “Đáng tiếc, tính tình của ta cũng không hề tốt đẹp gì. Cho nên, các ngươi nên từ bỏ chống lại đi. Có như vậy, các ngươi mới chết nhẹ nhõm được.”
“Ngươi nên tự chọn kiểu chết cho mình đi.” Hạ Thiên hỏi ngược lại: “Không biết xương cốt của ngươi có đủ cứng hay không, tránh đốt thành tro cũng không đủ dùng.”
Long Hưng Vân nói khẽ: “Đúng là không biết mùi vị. Ngươi cho rằng dựa vào mấy người này, cộng thêm một thứ không phải người thì có thể chống lại bổn quân?”
“Ngươi là thứ gì chứ?”
Thiên Sát Ma Chủ bên dưới đài sen nổi giận, vọt đến trước mặt Long Hưng Vân, quát lớn: “Đây là cơ thể ma chủng của ta, ngươi có tư cách gì mà lấy dùng, mau nạp mạng cho ta đi.”
Hắn ta đưa tay đánh ra một chưởng về phía Long Hưng Vân.
“Buồn cười.”
Long Hưng Vân chỉ đưa mắt nhìn thoáng qua, gương mặt hiện lên sự khinh bỉ, nhẹ nhàng vươn tay.
“A!”
Cổ Thiên Sát Ma Chủ bị bóp chặt.
“Cửu sát giới đã bị diệt. Dị tộc ngươi cũng không nhất thiết phải tồn tại.”
Long Hưng Vân lãnh đạm nhìn Thiên Sát Ma Chủ, hàn mang xuất hiện trong tay, trong nháy mắt xuyên thủng cổ Thiên Sát Ma Chủ.
“A…”
Thiên Sát Ma Chủ hét thảm một tiếng, thất khiếu tuôn ra máu trắng, cả người mềm oặt ngã xuống, hiển nhiên là không sống nổi.
Tuy nói Thiên Sát Ma Chủ bị vây trong Cực Tiên mộ gần vạn năm, nhưng hắn ta đã từng là Độ Kiếp Kỳ, vạn lần không nghĩ đến vừa đối mặt đã bị người này giết chết.
Hạ Thiên nhìn thấy, không khỏi cau mày.
Hắn muốn giết Thiên Sát Ma Chủ thật ra cũng không phải việc khó, nhưng tuyệt đối không làm một cách hời hợt như vậy được.
Thần Quân trước mắt đúng là cường địch, hơn nữa còn có thể là cường địch mạnh nhất từ lúc hắn chào đời đến nay: “Hình như ngươi hơi sợ?” Long Hưng Vân đắc ý cười với Hạ Thiên: “Tuy nhiên cũng bình thường thôi. Ngươi chẳng qua cũng chỉ là phàm nhân. Mặc dù thân phụ Nghịch Thiên Bát Châm, lại có nhiều hồng nhan tương trợ nhưng phàm nhân chính là phàm nhân, không thể làm trái được ý trời.”
Hạ Thiên bật cười: “Không phải ta sợ mà là ta hưng phấn. Ngươi tốt nhất nên mạnh thật, đừng giống như đám ngớ ngẩn trước đây. Ngoài miệng thì nói rất mạnh, kết quả tam quyền lưỡng cước đã bị ta đánh chết.”
“Ha ha, cái này thì ngươi yên tâm đi.” Long Hưng Vân cười khẽ, lộ ra biểu hiện khinh thường, chậm rãi vươn một ngón tay: “Giết ngươi chỉ cần một chỉ là đủ, không cần dùng đến quyền cước.”
Lúc này, Triệu Vũ Cơ và cung chủ Thiên Cung cũng đã rơi xuống trước mặt Hạ Thiên, đồng loạt đối mặt với Long Hưng Vân.
“Ngươi chính là Thần Quân do liên minh tu tiên phái đến?” Cung chủ Thiên Cung lạnh lùng nhìn chằm chằm Long Hưng Vân.
Long Hưng Vân chỉ cười không đáp.
“Xưng hô như thế nào?” Triệu Vũ Cơ lạnh lùng nói: “Sẽ không phải ngay cả cái tên cũng không dám nói chứ?”
Long Hưng Vân lãnh đạm nói: “Liên minh tu tiên, Ma Thức giới, Võ La Thần Quân.”
Tiếp theo, hắn ta mỉm cười nói tiếp: “Các ngươi cũng đừng muốn kéo dài thời gian, không có tác dụng gì đâu.”
Cung chủ Thiên Cung và Triệu Vũ Cơ nghe nói xong, không khỏi cau mày. Nụ cười trên mặt Long Hưng Vân lại càng đậm hơn: “Vừa rồi, vị nữ tử tên Dạ Ngọc Mị đã bị bản tôn đánh bại. Bây giờ hơn phân nửa đã chết rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận