Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3769: Ngươi nên đổi nghề đi

“Ngu ngốc, ngươi phiền phức quá đi.” Hạ Thiên khó chịu nói: “Nếu ngươi không muốn biến, vậy để ta giúp ngươi biến.”
“Buông tay.” Nam nhân đầu trọc thử giãy dụa mấy lần, phát hiện không cách nào rút thanh đao trở về, trong lòng vừa sợ vừa giận: “Buông tay cho ta.”
Hạ Thiên cười nói: “Đây chính là ngươi nói đấy nhé, ta chiều theo ý của ngươi.”
Nói xong, Hạ Thiên liền buông lỏng đầu tay của mình ra.
Vừa mới buông ra, nam nhân đầu trọc theo quán tính rút lui mấy bước, đụng ngã đám tiểu đệ đằng sau, mất mặt vô cùng.
“Tiểu tử, đây là ngươi bức ta.” Nam nhân đầu trọc thẹn quá hóa giận, nhanh chóng bò dậy từ dưới đất: “Ta vốn chỉ muốn dạy cho ngươi một bài học, thay tiểu đệ A Phong của ta xả giận, nhưng ngươi nhất định muốn chết, vậy thì cũng đừng trách ta.”
Dương San thản nhiên nói: “Ngươi đừng tìm cho mình nhiều cái cớ đến như vậy, ngươi và Phong ca kia đều tự tìm phiền phức. Bây giờ ngươi rời đi vẫn còn kịp, nếu muộn, ngay cả tính mạng cũng không giữ được.”
“Ở Tuyết Thành này, ngoại trừ tam đại gia tộc, vẫn chưa có ai dám nói chuyện với ta như thế.” Mặc dù nam nhân đầu trọc hoài nghi hai người này có thân phận không tầm thường, nhưng nếu bây giờ nhận sợ, Hàn Đao Bang bọn họ về sau làm sao mà lăn lộn ở Tuyết Thành được nữa: “Hôm nay, cho dù ta chém chết các ngươi ở đây, ta cũng không có bất cứ chuyện gì.”
“Nếu ngươi đã nhất định muốn chết, tùy ngươi thôi.” Dương San lắc đầu bất đắc dĩ. Đúng là hảo ngôn khó khuyên quỷ đáng chết.
Nam nhân đầu trọc lạnh lùng nói: “Người muốn chết là các ngươi.”
Vừa mới nói xong, đao quang đột nhiên lóe lên, chém ngang cổ Hạ Thiên.
Bành.
Lưỡi đao còn chưa chém đến trước mặt Hạ Thiên, hắn ta đã đằng không bay lên, bay ra khỏi nhà hàng, va vào một bức tượng đá, bất tỉnh nhân sự.
Đám tiểu đệ kia như phát mộng.
Mọi người nhìn nhau, nhất thời không biết nên làm cái gì bây giờ.
“Trước đó Phong ca cũng ngất đi giống như vậy.” Có tiểu đệ lên tiếng: “Bọn họ nhất định là cao thủ.”
“Ta chẳng quan tâm bọn họ có phải là cao thủ hay không.” Có người nói: “Mọi người cùng nhau xông lên, loạn đao chém chết bọn họ.”
Lập tức có người phụ họa: “Chém chết bọn họ, báo thù cho bang chủ và Phong ca.”
Đám người này cầm trường đao, giống như ong vỡ tổ phóng đến Hạ Thiên và Dương San.
Đao quang xen lẫn, dường như muốn chém người trước mắt thành thịt băm.
Chính xác mà nói, lúc trước bọn họ cũng đã làm như vậy, hơn nữa đối phương cũng là cao thủ.
“Một đám ngu ngốc không có đầu óc.” Hạ Thiên cảm thấy khó chịu với biểu hiện của những người này.
Chỉ là đao ảnh giống như lưới chụp vào đỉnh đầu của hắn.
Bành, bành, bành.
Từng bóng người như quả bóng da bị đạp bay ra khỏi phòng ăn, sau đó văng trúng bức tượng, rơi xuống người nam nhân đầu trọc.
Không bao lâu sau, tất cả đã chất thành một chồng núi người.
Trong nhà hàng chỉ còn lại năm ba người đang đứng. Bọn họ đứng phía ngoài cùng, từ trước đến nay chẳng có thân phận địa vị gì trong bang. Bây giờ lại thành thành viên còn sót lại.
“Mang Bang chủ, còn có những người kia cút đi.” Dương San lên tiếng nói với những người này: “Bằng không, kết quả của các ngươi còn thảm hơn so với bọn họ. Còn nữa, về sau các ngươi không được phép quấy rầy nhà hàng này. Nếu không, các ngươi tự gánh lấy hậu quả.”
Đám người kia do dự một chút nhưng vẫn chạy hết ra ngoài, tuy nhiên bọn họ chỉ kéo nam nhân đầu trọc ở bên dưới nhất, còn những người khác thì mặc kệ.
Bốp bốp bốp.
Phá Tà vừa ăn cơm vừa xem kịch vui, nhịn không được vỗ tay, có chút tán thưởng: “Đặc sắc, thật đặc sắc, ta nhìn mà cảm thấy ngứa tay.”
“Ngươi cũng muốn bay ra ngoài sao?” Hạ Thiên hỏi.
Phá Tà cười ha hả: “Quên đi, ta không có hứng thú đó. Ta chỉ nhận tiền làm việc. Nếu các ngươi đồng ý đi với ta một chuyến, các ngươi có thể sống thêm một khoảng thời gian. Nếu các ngươi từ chối, thật ngại quá, bây giờ ta chỉ có thể lấy đầu của các ngươi.”
“Cố chủ của ngươi là ai?” Dương San lạnh lùng nhìn chằm chằm Phá Tà: “Bạch Thiên Hào? Hay là Bạch Vạn Bang?”
Phá Tà lắc đầu, hơi ngả ngớn nói: “Tin tức cố chủ phải bảo mật. Nếu tiết lộ cho các ngươi biết, ta làm việc nghiệp dư quá. Đương nhiên, nếu các ngươi có thể ra giá tiền cao hơn, nói không chừng ta có thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ của các ngươi.”
“Giá tiền cao hơn chỉ để thỏa mãn lòng hiếu kỳ?” Dương San lạnh lùng nói: “Ngươi đúng là đủ tham lam.”
“Thì người đến trước người đến sau.” Phá Tà bình thản nói: ‘Ta thích tiền, nhưng ta cũng có đạo đức nghề nghiệp cơ bản. Cho nên, các ngươi có thể bỏ tiền thì mua được tin tức, chứ không thể mua được mệnh của các ngươi.”
Hạ Thiên nói: “Người như ngươi không xứng làm sát thủ, ngươi nên đổi nghề đi.”
“Ngươi cho rằng ngươi là ai? Sát thần à?” Phá Tà biến sắc, lộ ra vẻ mặt khinh bỉ: “Ngươi có tư cách gì mà nói người khác có xứng làm sát thủ hay không?”
“Ta không phải Sát thần, sư phụ ta mới là Sát thần Ngải Luân.” Hạ Thiên đáp: “Tuy nhiên, bản lãnh của ta đã vượt qua ông ấy.”
Phá Tà hiển nhiên không tin Hạ Thiên, lạnh lùng nói: “Đừng sỉ nhục thần tượng của ta. Xem ra, ta không cho ngươi đẹp mắt, ngươi còn tưởng rằng ta đang nói đùa.”
“Quên đi, thằng ngu ngươi phải chết rồi.” Hạ Thiên hời hợt nói.
“Buồn cười!” Ánh mắt Phá Tà đột nhiên thay đổi, há miệng phun ra một ngụm máu đen, cả người ngã xuống đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận