Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1725. Tự nhào vào ngực

Ninh Nhụy Nhụy nhìn Thạch Thuần, trong lòng nghĩ thầm, người này không hổ là em vợ của Hạ Thiên, thực sự quá hiểu biết đối phương.
“Ai nha, anh rể, ngươi đừng đánh ta nữa, ta đây là đang giúp ngươi đó! Bây giờ Chân Dài tỷ tỷ cũng không muốn đi mướn phòng với ngươi, chi bằng ngươi để ta và nàng ấy đi chơi đi, hai nữ nhân chúng ta có thể cùng nhau đi chơi, còn nếu ngươi quá nhàm chán thì có thể mướn phòng với Cửu tỷ nha." Thạch Thuần nhìn Hạ Thiên rồi cười hì hì, “Ngực của Cửu tỷ tương đối lớn."
“Thạch Thuần, ngươi có thể im miệng hay không?” A Cửu có chút xấu hổ.
“Không thể, ngươi đừng hòng đánh ta, anh rể sẽ giúp ta." Thạch Thuần cười hì hì, “Ta đẹp hơn ngươi, chị của ta cũng xinh đẹp hơn ngươi, hơn nữa chị của ta còn ngoan hơn tiểu thư nhà ngươi, ta còn ngoan hơn ngươi nha."
“Ừm, Cửu nha đầu, Thuần Thuần nói không sai, mặc dù nàng ấy là một kẻ lừa gạt, nhưng vẫn ngoan hơn ngươi một tí." Hạ Thiên nghiêm túc nói.
“Ta không phải là kẻ lừa đảo!” Thạch Thuần âm thầm cắn răng, nhưng nàng vẫn không có nói ra, nàng không muốn bị anh rể để mắt sớm như vậy, nàng còn muốn vui chơi thêm mấy năm nữa.
“Anh rể, ngươi để ta và Nhụy Nhụy tỷ đi chơi với nhau đi." Thạch Thuần ôm cánh tay của Hạ Thiên, bắt đầu làm nũng, “Ta sẽ không sàm sỡ nàng, chúng ta chỉ đi chơi những trò mà con gái thích thôi."
“Tốt thôi, các ngươi đi chơi đi." Hạ Thiên suy nghĩ một chút, cuối cùng đáp ứng, dù sao Thạch Thuần cũng không có nói sai, Tiểu muội chân dài sẽ không đi mướn phòng với hắn.
Huống chi bây giờ hắn vẫn nhớ Muội muội chân dài hơn, mặc dù chân của Tiểu muội chân dài rất tốt, có thể sánh bằng với Muội muội chân dài, nhưng những mặt khác thì vẫn kém một chút.
Hạ Thiên đã nhớ xúc cảm trên chân của Ninh Nhụy Nhụy, cuối cùng cũng chịu buông nàng ra, mà Thạch Thuần lập tức lôi Ninh Nhụy Nhụy đi xa: “Nhụy Nhụy tỷ, chúng ta đi ra bên ngoài chơi đi!"
Thật ra Ninh Nhụy Nhụy cũng không quá muốn đi chơi với Thạch Thuần, dù sao thì nàng không quen biết Thạch Thuần, chỉ vừa mới gặp hôm nay thôi.
Nhưng có thể tạm thời thoát khỏi tên lưu manh Hạ Thiên kia thì lại là chuyện tốt đối với nàng, cho nên nàng vẫn quyết định đi theo Thạch Thuần, đương nhiên, Tôn Vân đi cũng bị Thạch Thuần lôi đi.
“Cửu nha đầu, chúng ta chuyển sang nơi khác chơi đi." Hạ Thiên lập tức chuyển đổi mục tiêu.
Hắn nhìn chằm chằm A Cửu hai giây, sau đó lại bổ sung một câu: “Cửu nha đầu, quần áo ta mua cho ngươi quả nhiên là đẹp hơn nhiều so với bộ ngươi mặc trước đó."
A Cửu liếc xéo Hạ Thiên một cái rồi xoay người rời đi.
“Ừm, tối nay Cửu nha đầu tương đối ngoan." Hạ Thiên đưa ra một kết luận, tiếp theo, hắn đuổi theo A Cửu.
Thế là lầu ba cũng chỉ còn lại Trần Long và Hạ Nhã.
“Hình như vị Hạ thần y này có chút không giống người bình thường nha." Hạ Nhã nhỏ giọng nói.
“Nhã Nhã, hắn không đơn giản chỉ là không giống người bình thường đâu." Trần Long khẽ gật đầu một cái.
“A Long, chẳng lẽ ngươi biết lai lịch của hắn?” Hạ Nhã có chút kinh ngạc.
“Đợi chút nữa ta sẽ nói cho ngươi, tóm lại, có thể quen biết, hơn nữa duy trì quan hệ tốt với người đó là sự may mắn của chúng ta." Trần Long thấp giọng nói.
Hạ Nhã gật đầu, như có suy nghĩ gì đó, nàng biết Trần Long chắc đã tìm người hỏi thăm việc của Hạ Thiên.
Lúc này, Hạ Thiên và A Cửu đã đi ra biệt thự, lại nói đến, lầu hai biệt thự xảy ra chuyện như vậy thế mà bên ngoài lại không một ai hay biết, nên giờ phút này trên bờ cát vẫn rất náo nhiệt, một đám nam nữ ở bên kia uống rượu khiêu vũ vô cùng vui vẻ.
“Cửu nha đầu, ngươi biết khiêu vũ không?” Hạ Thiên nhìn A Cửu, “Nếu biết thì ngươi đi nhảy một bản cho ta xem đi."
“Không biết!” A Cửu tức giận trả lời, nàng thật đúng là không biết nhảy.
“Cửu nha đầu, nha hoàn không biết khiêu vũ không phải là nha hoàn tốt nha." Hạ Thiên có chút buồn bực, “Sương nha đầu và Phong nha đầu đều biết khiêu vũ, ừm, Sương nha đầu vốn dĩ cũng không biết, sau này học theo Cô vợ tóc vàng, bây giờ nàng ấy nhảy rất đẹp."
“Vậy thì ngươi đi tìm các nàng đi." A Cửu hừ nhẹ một tiếng, trong giọng nói có chút hương vị cười trên nỗi đau người khác. Bây giờ, tên khốn kiếp này không tìm thấy những nữ nhân kia, cho nên điên cuồng đi tìm vật thay thế, còn lâu nàng mới làm vật thay thế.
“Cửu nha đầu, ta sẽ đi tìm các nàng, nhưng chờ tới khi ta tìm được các nàng thì rất có thể ta sẽ không thích ngươi nữa, cho nên bây giờ ngươi cần phải ngoan một chút." Hạ Thiên nói rất chân thành.
“Ta không muốn ngươi thích!” A Cửu lập tức chán nản, cái loại người gì vậy, cả ngày sàm sỡ nàng thì thôi đi, bây giờ lại còn nói những lời như thế!
“Cửu nha đầu, ngươi nói gạt lòng mình như vậy là không đúng rồi, nếu ngươi nói không cần ta thích thì tại sao lại muốn bổ nhào vào trong ngực ta chứ?” Hạ Thiên cười hì hì.
“Ta bổ nhào vào trong ngực ngươi bao giờ......" A Cửu còn chưa nói xong thì phát hiện cả người đã mất khống chế ngã nhào vào trong ngực Hạ Thiên, tiếp theo, còn bị hắn ôm chầm lấy.
A Cửu âm thầm cắn răng, tên khốn kiếp này thực sự là không biết xấu hổ, rõ ràng là hắn động tay động chân, còn nói là nàng chủ động.
“Lưu manh đáng chết, ngươi nhàm chán quá rồi phải không?” A Cửu lười giãy dụa, bởi vì không có tác dụng gì, chỉ là nàng có chút nghĩ mãi không ra, tên khốn kiếp đó cũng là người có thân phận, hơn nữa đã hơn ba mươi tuổi rồi, làm thế nào vẫn luôn giống như một tên vô lại như vậy chứ!
Hắn có thể trưởng thành một chút không hả?
“Ừ, rất nhàm chán, cho nên Cửu nha đầu, chúng ta nhảy một bản đi." Hạ Thiên cười hì hì nói.
“Ta đã nói là ta không biết khiêu vũ rồi......" A Cửu vừa nói xong, phát hiện cơ thể của mình đột nhiên rời khỏi Hạ Thiên, tiếp theo bắt đầu chuyển động theo âm nhạc.
Ừm, nàng đương nhiên là không có nhảy một mình, Hạ Thiên nắm một tay của nàng, hai người cùng nhau nhảy một điệu Tăng-gô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận